Thiên Vương II
Chương 37
Edit: Mimi
Beta: Mít
*****<img alt=C38 src="http://www.phongkieudabac.net/wp-content/uploads/2016/04/C38.jpg" data-pagespeed-url-hash=908444767 onload="pagespeed.CriticalImages.checkImageForCriticality(this);"/>Cuối cùng, vẫn là Anh Hạo Hanh chủ động nói ra những thông tin mình nắm bắt được.
“Ryan · Smith, sinh ra và lớn lên ở Mỹ, là con lai mang trong mình hai dòng máu Mỹ - Trung, đã từng đến đại học S du học, là sinh viên của ba Chu Dự Trinh và cũng là mối tình đầu của bà ấy.”
Tư Đồ Sênh ngẩn ra, ”Trước kia bọn họ đã quen biết nhau rồi?”
Anh Hạo Hanh nói: ”Khi đó Chu Dự Trinh học lớp 11, hai người bọn họ triền miên quấn quýt trong tình yêu hơn một năm trời, vì thế thành tích của Chu Dự Trinh xuống dốc không phanh. Về sau, cha mẹ bà phát hiện ra mối tình này thì vô cùng giận dữ, ra tay chia rẽ uyên ương. Kết quả Ryan về nước, Chu Dự Trinh thi trượt đại học, phải học lại một năm mới thi đậu vào một trường đại học hạng hai.”
Tư Đồ Sênh hỏi: ”Chẳng lẽ về sau Ryan không quay lại tìm bà?”
Anh Hạo Hanh trả lời: ”Bà ấy đợi vài năm, cuối cùng lựa chọn xem mắt kết hôn với ba tôi.”
Tư Đồ Sênh nhịn không được mà thổn thức.
Anh Hạo Hanh tiếp lời: ”Sau này, bà ấy và ba tôi không hợp, liền ly hôn, một mình một người sang Mỹ. Coi như người có tình cuối cùng sẽ thành người thân, bà ấy vẫn là kết hôn với Ryan.”
Tư Đồ Sênh cảm thán: ”Đáng tiếc người lại mất sớm.”
Anh Hạo Hanh cười lạnh một tiếng, nói: “Buồn bực không vui, cho dù không có vụ tai nạn giao thông đó, cũng không thể sống lâu được.”
Tư Đồ Sênh hỏi lại: ”Buồn bực không vui?”
“Ryan là một con ma men, uống nhiều quá sẽ sinh bạo lực, Chu Dự Trinh bởi vì sĩ diện mà cam chịu, vừa không dám báo cảnh sát, lại càng không dám ly hôn, chỉ đành cắn răng chịu đựng.”
Tư Đồ Sênh thở dài: “Không phải cặp công chúa hoàng tử nào kết hôn về xong cũng đều có được hạnh phúc dài lâu.” Ryan say rượu rồi phát sinh bạo lực gia đình, điều này có thể giải thích vì sao Chu Duy Ân luôn thích về nước thăm người nhà.
Anh Hạo Hanh lại nói: “Khi còn bé, Chu Duy Ân có khuynh hướng muốn tự sát, phải tới gặp bác sỹ tâm lý một thời gian dài.”
Tư Đồ Sênh cau mày: ”Anh nói xem, lần này có thể… hay không?” Chu Duy Ân nên sẽ không chạy vào khách sạn hưởng thụ thoải mái, sau đó nhất thời bốc đồng rồi tự sát đi?
Anh Hạo Hanh đáp: “Sẽ không.”
“Làm sao anh biết?”
“Cậu cảm thấy Anh Lệ Cần sẽ tự sát sao?”
“…”
“Cá mè một lứa cả.”
“…”
Anh Hạo Hanh tiếp tục nói: ”Tháng trước ba của Chu Dự Trinh không cẩn thận bị ngã gãy chân, hiện tại đang nằm viện. Chính là sau khi Chu Duy Ân về nước chưa hề đến thăm.”
Tư Đồ Sênh nghĩ nghĩ, hỏi: “Có phải sau khi cậu ta gặp gỡ Anh đại thiếu thì không thường xuyên tới thăm ông bà ngoại nữa?”
Anh Hạo Hanh trưng ra biểu tình như thể đang khen ‘trẻ nhỏ dễ dạy’.
Tư Đồ Sênh đang định cảm khái vài câu, vừa cúi đầu lại thấy điện thoại di động của mình lóe sáng một cái, sau đó lập tức đổ chuông – Anh Lệ Cần giữ lời, quả thực gọi điện lại cho cậu.
“Thật xin lỗi, vừa rồi tôi bận họp. Cậu đang ở huyện Z?” Anh Lệ Cần hỏi thẳng vào vấn đề.
Nói dối đến thực bình tĩnh! Nếu không vừa mới hỏi thăm Anh Hạo Hanh và La Mật, hẳn là cậu sẽ tin. Tư Đồ Sênh nói: ”Đúng vậy, tôi muốn điều tra xem Chu Duy Ân bị mất tích ở chỗ nào.”
“Huyện Z.”
Thấy Anh Lệ Cần chắc nịch mà đưa ra đáp án như vậy, Tư Đồ Sênh lập tức hỏi lại: ”Làm sao anh biết?”
Anh Lệ Cần trả lời: ”Bọn cướp ấn định sẽ giao dịch ở huyện Z.”
Sau khi bỏ lại một câu chứa đứng đủ loại ý vị bên trong, Anh Lệ Cần liền cúp điện thoại, mặc cho Tư Đồ Sênh thả hồn lên chín tầng mây mà miên man suy nghĩ. Anh Hạo Hanh hừ hừ hai tiếng, nói: ”Anh ta thích nhất là treo một củ cà rốt trước mặt con lừa.”
Tư Đồ Sênh hỏi lại: ”Anh đã bị treo cà rốt rất nhiều lần đi?”
Anh Hạo Hanh thẹn quá hóa giận, ”Đương nhiên là không!”
Tư Đồ Sênh nhận định người này chắc chắn là vịt chết mà còn mạnh miệng. Chỉ cần nhìn vào mức độ chán ghét của Anh Hạo Hanh đối với Anh Lệ Cần, có thể dễ dàng đoán được lúc trước anh ta đã bị hại đến thảm thiết như thế nào. Cậu nói: ”Bọn cướp đã tìm tới cửa, Anh đại thiếu còn không báo cảnh sát sao?”
Anh Hạo Hanh trả lời: “Anh ta cưng chiều em trai bảo bối vô cùng, chuyện có thể dùng tiền để giải quyết thì tuyệt đối sẽ không thể mạo hiểm.”
Cùng là em trai, thế mà đãi ngộ khác biệt lớn như vậy.
Vì lẽ đó, Tư Đồ Sênh càng thêm đồng tình với Anh Hạo Hanh.
Anh Hạo Hanh nhíu mày: ”Cái ánh mắt gì đây?”
Tư Đồ Sênh nói: “Tôi đang nghĩ chiều nay ăn cái gì.”
“Nhưng tôi không thể lý giải được vì sao vừa rồi cậu khao khát mà nhìn tôi như thế?”
“… Khoảng cách từ suy đoán của anh đến sự thật đúng là xa đến trèo đèo lội suối, băng sông vượt biển a.”
Anh Lệ Cần từ thành phố A chạy tới, một đường xuyên suốt không kẹt xe, không đèn đỏ cũng phải mất đến mấy tiếng đồng hồ. Tư Đồ Sênh và Anh Hạo Hanh dứt khoát đi thưởng thức một bữa cơm địa phương, sau đó đi dạo huyện Z một chút, đến khi trở lại khách sạn liền bắt gặp Anh Lệ Cần đang xách theo hành lý đứng chờ trong đại sảnh.
Tư Đồ Sênh liếc mắt một cái liền nhìn xuống va ly hành lý của đối phương, líu lưỡi nói: “Anh mang theo bao nhiêu tiền mặt?”
Anh Lệ Cần ngẩn người, ngay sau đó liền khôi phục tinh thần: “Đều là quần áo thôi.”
Tư Đồ Sênh huých huých Anh Hạo Hanh, nói: ”Anh có mang quần áo để thay không?”
Anh Hạo Hanh vẻ mặt rất mực đương nhiên nói: “Không phải cậu mang theo sao?”
Tư Đồ Sênh trả lời: ”… Đó là của tôi, chỉ có một bộ. Valy của đại thiếu lớn như vậy, quần áo mang theo chắc chắn rất nhiều, không bằng anh mượn của đại thiếu đi.”
Anh Lệ Cần vừa mấp máy môi, dự định đáp lời, chợt nghe Anh Hạo Hanh lên tiếng: “Còn không bằng khỏa thân.”
Tư Đồ Sênh sợ Anh Lệ Cần bị đẩy vào thế bí, ha ha mấy tiếng, nói: ”Hẳn là anh chờ đợi cơ hội để kiếm cớ nhằm quang minh chính đại mà khỏa thân đã rất lâu rồi đi? Đại thiếu ăn cơm chưa? Có muốn ra ngoài ăn một chút gì hay không?”
“Tôi không đói.” Anh Lệ Cần cười cười, khóe mắt không giấu được một tia mệt mỏi.
Tư Đồ Sênh dắt theo anh ta về phòng nghỉ của mình. Vừa bước vào bên trong, Anh Lệ Cần bắt gặp hai cái giường đơn thì có chút ngoài ý muốn: ”Cậu và Hạo Hanh cùng ở một phòng?” Chẳng biết có phải bởi vì xuất hiện một đứa em trai khác, cho nên anh ta không còn gọi Anh Hạo Hanh một tiếng ‘Tiểu Hanh’ nữa hay không.
Hai người đàn ông đi chơi ở cùng một phòng là chuyện rất bình thường, đừng nói mỗi người một cái giường đơn, mà khi thời điểm khách sạn hết phòng, cùng ngủ trên một cái giường đôi cũng không ít. Song thấy Anh Lệ Cần chỉ vẻn vẹn nói một câu như thế, Tư Đồ Sênh khẩn trương mà liếc mắt về phía Anh Hạo Hanh, hỏi: “Có vấn đề gì sao?”
Anh Lệ Cần cũng nhìn sang Anh Hạo Hanh, đáp: ”Từ hồi tiểu học, Hạo Hanh đã không còn thích ngủ cùng giường với người khác nữa.”
Anh Hạo Hanh nói: ”Đúng vậy, ai bảo tôi có một người anh thích trèo giường đâu.”
Tư Đồ Sênh nhìn Anh Hạo Hanh rồi lại ngó Anh Lệ Cần, vẻ mặt cực kì khiếp sợ.
Anh Lệ Cần bình tĩnh nói: “Em quá nhỏ, lại sợ tối.”
Anh Hạo Hanh trả lời: “Tôi không sợ tối, tôi sợ bị người hãm hại.”
Anh Lệ Cần thanh minh: “Chuyện trước kia anh có thể giải thích.”
Anh Hạo Hanh cười lạnh: “Chuyện gì? Chuyện cố ý giựt giây tôi đánh Vương Đông Qua, sau đó anh đi mách với mẹ tôi? Hay là chuyện rõ ràng đã hẹn cùng trốn đi chơi đêm, sau lại để tôi đợi cả đêm trên đường cái, còn anh tự mình về nhà ngủ say?” Anh Hạo Hanh không phải không thích có anh trai, mà là không thích có một người anh trai ưa hãm hại em mình như vậy!
Anh Lệ Cần nói: “Không phải anh cố ý hại em, chỉ là anh nhút nhát.”
Anh Hạo Hanh tiếp lời: “Kẻ gian nào lá gan cũng đều rất nhỏ.”
Sắc mặt Anh Lệ Cần khẽ biến, anh ta quay đầu hỏi Tư Đồ Sênh: ”Có thể sang phòng tôi nói chuyện không?”
Mà Tư Đồ Sênh còn đang hóng chuyện vui chưa được thỏa mãn, liếm liếm môi nói: “Vì sao không nói ở đây?”
Anh Lệ Cần cười khổ: ”Bởi vì tôi sắp bị đuổi ra ngoài rồi.”
Quả nhiên, Anh Hạo Hanh mở cửa, chỉ thẳng ra bên ngoài, nói: ”Cút!”
Anh Lệ Cần ngoảnh mặt làm ngơ, nói với Tư Đồ Sênh: “Tôi đồng ý trả năm mươi vạn, nhờ cậu giúp tôi cứu Chu Duy Ân.”
Anh Hạo Hanh lập tức trừng mắt nhìn Tư Đồ Sênh, nói: “Không được!”
Tư Đồ Sênh bày ra vẻ mặt ‘khó xử’: ”Tất cả mọi người đều là bạn với nhau, làm thế tôi thật sự khó xử lắm, bằng không… anh ra giá cao chút?”
Anh Lệ Cần ngẩn người, mà Anh Hạo Hanh đã bổ nhào qua, ấn Tư Đồ Sênh lên trên giường.
Tư Đồ Sênh tùy ý giãy dụa hai cái, sau đó không động đậy nữa, một bộ muốn gì cứ lấy.
Anh Hạo Hanh cúi đầu nhìn Tư Đồ Sênh, chỉ thấy người nọ sắc mặt ửng hồng, hô hấp có phần dồn dập, đáy mắt tựa hồ phủ một tàng sương, đang mơ màng nhìn mình. Nhất thời trái tim anh bỗng nhiên nảy lên một cái, ngón tay không tự chủ được mà vuốt ve khuôn mặt đối phương.
“Ha ha ha…” Tư Đồ Sênh bỗng chốc bật cười ra thành tiếng.
Anh Hạo Hanh: ”…”
“Hơi nhột.” Tư Đồ Sênh hì hì cười mà nhìn người kia, vẻ mơ màng nơi đáy mắt đã hoàn toàn tan biến, còn lại những tia rực rỡ sáng ngời.
“Đại thiếu đâu?” Đẩy Anh Hạo Hanh ra, Tư Đồ Sênh hỏi.
Anh Hạo Hanh thuận thế đứng lên, đảo mắt nhìn ra ngoài cửa, nói: “Đi rồi.”
Tư Đồ Sênh ngồi dậy: “Không biết bọn cướp nói gì, tôi đi hỏi anh ta một chút.”
Anh Hạo Hanh vươn tay kéo người lại: ”Một mình cậu đi?”
“Anh muốn đi cùng?”
“Không được à?” Trong lòng Anh Hạo Hanh rất không thích thấy cậu gặp gỡ Anh Lệ Cần, chứ đừng nói tới chuyện ở riêng một chỗ.
Tư Đồ Sênh nói: ”Tôi nghĩ anh không muốn quan tâm tới chuyện này.”
“… Thế tôi đến đây làm cái gì?”
Tư Đồ Sênh thành thật đáp lời: ”Ngắm cảnh, dạo chơi, thăm quan huyện Z, hoặc là góp mặt giúp vui khi người gặp họa.”
“…” Quả thật Anh Hạo Hanh không cách nào phản bác.
Anh Lệ Cần một mình ở một gian phòng. Khi Tư Đồ Sênh và Anh Hạo Hanh tìm đến, bên trong đang bày một bàn đầy ắp đồ ăn.
Tư Đồ Sênh: “…” Chẳng phải nói ‘tôi không đói’ sao?
Anh Lệ Cần thấy Anh Hạo Hanh và Tư Đồ Sênh chăm chú nhìn đĩa thịt bò bít tết trên mặt bàn, khách sáo mời mọc: “Cùng ăn một chút không?”
Ngay sau đó, Anh Hạo Hanh và Tư Đồ Sênh một trái một phải ngồi xuống.
Anh Lệ Cần: ”…”
Chỉ có một phần đồ ăn duy nhất, chỉ có một miếng thịt bò duy nhất, song Anh Lệ Cần bị hai ánh mắt chăm chăm như hổ đói rình mồi chiếu tới, cho dù da mặt có dày như tường thành cũng ăn không nổi. Vì thế, anh ta lại cười khan một tiếng, nói: “Để tôi gọi hai phần thịt bò nữa nhé?”
Truyện khác cùng thể loại
12 chương
104 chương
66 chương
20 chương
36 chương
3 chương
113 chương