Thiên Vu

Chương 997

Lúc này, trong Thiên Niên trà trang. Cổ lão đứng trong sân nhìn đầu người đông đúc ngoài cửa. Dù tâm tình Cổ lão bình tĩnh đến đâu lúc này da đầu cũng tê dại.. Quá nhiều người, như thể người trong toàn thế giới đều chạy đến đây. Cổ lão giương mắt nhìn, đông đếm không hết, trong phạm vi trăm dặm chật ních người. Nếu Cổ lão không vội vàng bày trận pháp cho Thiên Niên trà trang thì e rằng trà trang đã bị đám người san bằng. Cổ Ngư Nhi cảm thán: - Đông người quá. Cổ Ngư Nhi từ nhỏ sống trong Tiểu Phật Linh giới, người trong Tiểu Linh giới ít ỏi, nàng chưa bao giờ thấy tình huống như vậy. Không biết vì kích động hưng phấn hay vì sợ mà giọng Cổ Ngư Nhi run run. Cổ lão xoay người, bất đắc dĩ nhìn Cổ Ngư Nhi, khẽ thở dài: - Ngươi còn nói? Đều tại ngươi gây họa. Gia gia sớm dặn ngươi không được nói lung tung nhưng ngươi không nghe, xem chuyện ngươi đã làm! Cổ Ngư Nhi rất oan, nàng chu môi lẩm bẩm: - Sao có thể trách Ngư nhi được? Đám người kia cứ nói xấu Trần Lạc, Tần ca ca. Hừ, Ngư nhi không quan tâm bọn họ nói Trần Lạc đáng ghét kia, nhưng ta không cho phép bọn họ nói xấu Tần ca ca! Bọn họ dám nói Tần ca ca nhát như chuột, nói thấy người Vân Đoan là Tần ca ca như chuột thấy mèo. Gia gia nói xem Ngư nhi có thể không tức giận sao? - Còn dám cãi lại? - Người... Người ta chỉ nói là Tần ca ca luôn trị thương cho Ngạo Phong, không biết bên ngoài xảy ra chuyện gì, ai... Ai biết sẽ thành thế này. - Ài, nha đầu ơi là nha đầu, gia gia không biết nên nói sao với ngươi. Nha đầu có biết đôi khi lắm miệng sẽ hại chết người? Cổ Ngư Nhi không tin: - Làm gì nghiêm trọng vậy? Gia gia lại hù Ngư nhi. - Nha đầu, gia gia không hù ngươi, chẳng lẽ ngươi không nhìn ra Vân Đoan vì giành Nhân Quả chi thư nên muốn ngăn cản vài người? Ài, thôi đi, ta cũng già lú lẩn, nói mấy thứ này với ngươi làm gì. Ngươi từ nhỏ lớn lên trong Tiểu Phật Linh giới, bkhông rõ ràng nhiều chuyện nên không biết ẩn tình. Ài, biết làm sao bây giờ? - Gia gia, hiện tại nên làm gì? Trần Lạc đáng ghét và Tần ca ca đang chữa thương cho người tên Ngạo Phong, bọn họ chưa biết chuyện bên ngoài thế nào, chúng ta nên nhanh chóng nói cho bọn họ biết. - Không được! Cổ lão lắc đầu, nói: - Ngạo Phong bị thương cực kỳ nặng, mấy ngày qua Trần Lạc, Tần Phấn tập trung hết sức trị thuương, nếu lỗ mãng quấy rầy sẽ hại bọn họ. Mặc dù Cổ lão không hỏi chuyện đời nhưng lão không phải lão già bình thường. Người nào hơi hiểu biết Thiên Niên trà trang đều biết Cổ lão là cao nhân ẩn sĩ. Cổ lão biết nếu quấy rầy người khác bế quan là chuyện nguy hiểm như thế nào, đặc biệt Trần Lạc và Tần Phấn chữa thương cho Ngạo Phong, không biết quấy rầy. trận pháp bảo vệ Thiên Niên trà trang đột nhiên run rẩy. Cổ lão sửng sốt, khẽ thở dài: - Ài, đám trẻ bây giờ càng lúc càng không có phép tắc, định phá trận pháp của lão phu. Đám người đông đúc bên ngoài nôn nóng không kịp đợi, nhiều người định phá trận pháp. Tuy Cổ lão làm nhanh trận pháp nhưng không phải ai muốn phá liền phá được. Đương nhiên trận pháp mạnh đến mấy cũng không chịu nổi lực lượng liên tục oanh kích, thời gian lâu sẽ như giọt nước mài đá, trận pháp phòng thủ kiên cố mấy cũng sẽ tan vỡ. Cổ lão nhanh chóng tu sửa trận pháp, liên tục vận chuyển mấy trận pháp cường đại. Cổ lão ra ngoài. Đứng trong sân chỉ thấy nhiều người. Cổ Ngư Nhi đứng trên bầu trời nhìn xuống, nàng xoe tròn mắt. Cổ lão khóe môi co giật nhìn biển người đông đúc. Cổ Ngư Nhi chưa từng thấy nhiều người như vậy, cũng chưa từng trải qua tình huống thế này, nàng dựa sát Cổ lão. - Trời, bọn họ bị điên sao? Cổ lão lên tiếng: - Các vị, xin hãy nghe lão hủ nói một lời. Nhưng như đá chìm đáy biển, không ai thèm nghe Cổ lão. Dù Cổ lão dù cho sử dụng thủ đoạn thi triển thiên lôi nộ âm phát ra thanh âm điếc tai nhức óc cũng vậy, không ai nghe lời lão. Người biết chuyện thì biết Cổ lão là ẩn sĩ cao nhân của Thiên Niên trà trang, nhưng dù sao ít người biết. Đa số người không biết Cổ lão là ai, còn tưởng là lão gài ở trong nsui đi ra xem náo nhiệt. - Xem ra không hành động bọn họ còn tưởng lão phu dễ ăn hiếp. Cổ lão đang định lộ chút thực lực chấn nhiếp đám người thì thấy có đoàn người đang bay hướng Thiên Niên trà trang. Cổ lão lắc đầu, lão biết đám người này xuất hiện thì không cần dùng vũ lực chấn nhiếp, đám người đông nghẹt này sẽ yên lặng lại. Vì người đến chính là một đám Đại Nhật thế tử, Hạo Nguyệt Tước Tử Vân Đoan. Trong biển người đông đúc không biết là ai kêu lên: - Đến rồi, người Vân Đoan đến! Mọi người đưa mắt nhìn qua. Trong không trung một đám người rầm rộ tiến đến, dẫn đầu là một trong Cửu công tử Vân Đoan, Hư Hoài Cốc, bốn vị trong Thập Nhị Đại Nhật thế tử, Tề Tinh uyên, Tư Đồ Mã Phi, Huyễn Linh. Chín vị Nhị Thập Tứ Hạo Nguyệt Tước Tử Lý Lăng Thiên, Hắc Côn, Hạ Tử Tây, Liễu Giang, Cừu Bành Thiên, Tư Đồ Mã Phi. Ngoài ra có mười tám Tài Quyết Giả, những người còn lại toàn là quý công tử Vân Đoan, khoảng trăm người. Như Cổ lão suy đoán, nhóm người Vân Đoan đến, biển người chộn rộn dần yên lặng lại. Mọi người ngước đầu nhìn, biểu tình kính sợ. Trong lòng bọn họ cho rằng Vân Đoan là tồn tại cao cao tại thượng, cộng thêm Đại Nhật thế tử, Hạo Nguyệt Tước Tử thể hiện thực lực trong Tiểu Phật Linh giới càng làm người ta kính sợ. - Các ngươi nói xem Lạc gia thật sự núp trong trà trang sao? - Mọi người đều đồn như vậy, chắc là thật. - Ài, nhiều cao thủ Vân Đoan kéo đến, một vị công tử, bốn vị Đại Nhật thế tử, chín vị Hạo Nguyệt Tước Tử, mười tám vị Tài Quyết Giả, xem ra lần này Vân Đoan quyết lấy mạng Lạc gia. Các ngươi nói xem Lạc gia sẽ làm sao? - Ai biết được, hiện tại nhiều tin đồn. Có người nói Lạc gia tuy không phải bị trời thẩm phán chết nhưng đã thành phế nhân. Có người nói Lạc gia cả người đầy nguyên tội, nếu ra tay sẽ bị thẩm phán. Có người nói Lạc gia không dám trêu vào Vân Đoan. Thật giả lẫn lộn, không ai biết rõ. - Đại Nhật thế tử Vân Đoan quá mạnh, bọn họ diệt phân thân Mạc Vấn Thiên, lại đánh Gia Cát Thiên Biên hấp hối. Lần này thập vương thập tử không ai dám lộ mặt, chỉ còn lại Lạc gia. Nếu cuối cùng Lạc gia cũng... Vậy sau này sẽ là thế giới của riêng Vân Đoan. Mọi người bàn tán xôn xao. Phe Vân Đoan đứng trên bầu trời. Biểu tình Hư Hoài Cốc thản nhiên coi trơiù bằng vung. Hai Đại Nhật thế tử Cổ Lạc, Tề Tinh uyên cũng vậy. Huyễn Linh cười tủm tỉm, lười biếng như quý phi. Tư Đồ Mã Phi nhíu chặt mày, hơi thấp thỏm. Biểu tình của Lý Lăng Thiên khá tệ, không còn bình tĩnh, ung dung mà tràn đầy lo lắng. Hắc Côn, Cừu Bành Thiên, Lệ Vô Danh vẻ mặt kiêu căng, cao cao tại thượng. Trong mắt bọn họ thì đám người đông nghẹt này nhỏ bé như con kiến, bọn họ lười xem. Hư Hoài Cốc nhìn Cổ lão, bình tĩnh hỏi: - Ngươi chính là Cổ trang chủ? - Đúng là lão hủ. - A, không ngờ thế giới nhân gian còn có cao thủ.