Thiên Vu

Chương 982

Tần Phấn đang do dự có nên nói ra tình huống hay không, bởi vì hắn biết rõ hơn bất luận kẻ nào, Trần Lạc là hạng người gì, nếu bị hắn biết Ngạo Phong là bị người của Vân Đoan gây thương tích, không cách nào tưởng tượng nổi Trần Lạc sẽ làm ra chuyện gì, hắn còn rõ ràng hơn, hiện tại Trần Lạc là một thân nguyên tội, đích thực không thể động thủ, bằng không dẫn tới thẩm phán thì quá tệ. - Thương thế Ngạo Phong không nhẹ. Trần Lạc cảm giác được linh tức Ngạo Phong đặc biệt suy yếu, đưa tay kiểm tra, lập tức phát hiện linh hải Ngạo Phong hiện giừ không khác gì một vùng sa mạc khô khốc, thậm chí đã bắt đầu xuất hiện vết nứt. Tra xét đến đây, thần sắc của hắn lập tức ảm đạm xuống, hỏi: - Là ai làm? Tần Phấn biết lúc này muốn giấu cũng không giấu được nữa, liền nói: - Cụ thể ta cũng không biết, lúc đó ta đang quan sát Đại Phật, bỗng nhiên thấy được Ngạo Phong bị một đám người vây công, bất quá ta đã móc trái tim người cầm đầu kia, đợi Ngạo Phong tỉnh lại rồi hỏi hắn một chút xem chuyện gì xảy ra, lúc đó rồi định đoạt. Thương thế của Ngạo Phong có chút nghiêm trọng, Trần Lạc không dám châm trễ, lập tức xuất thủ cứu trị, Tần Phấn vốn muốn khuyên bảo Trần Lạc trước trở về rồi hãy nói, nhưng lời vừa đến cửa miệng lại không nói ra, bởi vì hắn hiểu Trần Lạc rất rõ, biết rõ Trần Lạc là một người không khuyên được, sự thực đúng là như thế, Trần Lạc cũng tuyệt đối là một kẻ không ai khuyên được. Đúng là sợ điều gì thì gặp điều đó. Khi Trần Lạc xuất hiện, nhóm người Vân Đoan tụ tập ở đây, trong lòng đám người Lý Lăng Thiên, Tư Đồ Mã Phi, Cổ Lạc đều hoảng loạn, trước đó bọn họ cũng chưa từng thấy qua Trần Lạc, nhưng vẫn nhìn một cái liền nhận ra người này chính là Lạc gia mười năm trước nhiều lần nghịch thiên mà đi, oai phong một cõi nhân gian, tại núi Táng Cổ lực một người gánh hơn mười đạo thẩm phán, cuối cùng mặc dù gặp thẩm phán câu diệt vẫn còn có thể chết đi sống lại, đây chính là Lạc gia đại danh đỉnh đỉnh. Đám người Lý Lăng Thiên, Tư Đồ Mã Phi, Cổ Lạc, từ trong xương cốt bọn họ đều chảy xuôi dòng máu Vân Đoan, khiến bọn họ bẩm sinh đã có sự cao ngạo, bọn họ khinh thường người của thế giới này, trong đó bao gồm Tần Phấn, cùng với Gia Cát Thiên Biên, ngay cả Nhân vương Mạc Vấn Thiên trong mắt bọn họ cũng giống như vậy. Tất nhiên, Trần Lạc cũng không ngoại lệ, bọn họ đồng dạng cũng khinh thường. Chỉ bất quá, khinh thường thì khinh thường, người có tên cây có bóng, những sự tích điên cuồng của Trần Lạc không chỉ oanh động thế giới nhân gian, đồng dạng cũng gây lên từng hồi oanh động trên Vân Đoan. Đối mặt với một người vô cùng quỷ dị, thần bí ẩn số, không người nào không kiêng kỵ, đừng nói bọn họ, ngay cả một trong số những vị bá chủ Vân Đoan như Đại Thế Tử, khi nhắc tới Trần Lạc cũng phải lộ ra sắc mặt lo âu, bằng không, lần hành trình đi Tiểu Phật linh giới lần này, hắn cũng không hệ lạnh cho thủ hạ tận lực không nên đi trêu chọc Trần Lạc. Tư Đồ Mã Phi hung hăng trợn mắt nhìn đám người Cổ Lạc một cái, mặc dù không có nói, nhưng ánh mắt đã biểu đạt mọi thứ, như muốn nói ra, đã sớm cảnh báo các ngươi rồi, Trần Lạc đang ở ngay trong Tiểu Phật linh giới, các ngươi hết lần này tới lần khác lại không nghe, bây giờ thì hay chưa? Hắn tới rồi đó, làm gì thì làm đi? Cổ Lạc lại trợn mắt nhìn Hạ Tử Tây đang đứng đờ đó không di chuyển được, giống như có phần hối hận không nhanh chóng xử lý tốt việc này, nếu như để Tần Phấn rời đi trước rồi, tuy có chút mất mặt, nhưng ít ra sẽ không dẫn tới Trần Lạc, hiện tại phải làm sao bây giờ? Trần Lạc này là một kẻ thần bí ẩn số, ngay cả thẩm phán của Thượng Thiên cũng không làm gì được hắn. - Các hạ chính là Trần Lạc đại danh đỉnh đỉnh đi, ta là Đại Nhật thế tử Cổ Lạc, thủ hạ của Cửu Tước Tử. Đối mặt với Trần Lạc, Cổ Lạc không còn thái độ cao cao tại thượng như vừa rồi, ngữ khí cũng hết sức cẩn thận, nói: - Giữa Hạ Tử Tây và Ngạo Phong lão đệ có chút hiểu lầm, đều là thanh niên mà, trong lúc bốc đồng xuất thủ có phần không biết nặng nhẹ, nhất thời đả thương Ngạo Phong huynh đệ, vừa rồi kẻ hèn này đã hung hăng dạy dỗ hắn một hồi, lại thêm Tần Phấn lão đệ xuất thủ trừng trị, mong rằng các hạ bỏ qua cho. Có thể trở thành một trong mười hai Đại Nhật thế tử, Cổ Lạc tự nhiên không phải hạng người bình thường, ăn nói một phen nghe cũng có chút khéo léo, không cao ngạo, chỉ có khiêm tốn, không màng thân phận này nọ, cũng cho Trần Lạc đủ mặt mũi, có thể khiến Cổ Lạc khiêm nhượng như vậy, nhìn khắp thế giới nhân gian này, sợ rằng cũng chỉ có mỗi Trần Lạc mà thôi. Thấy Trần Lạc không có trả lời, khóe miệng Cổ Lạc không khỏi mất tự nhiên, hiển nhiên cảm thấy có phần mất mặt, Hắc Côn bên cạnh vẫn đang kéo Lạc Nhật Cung, liếm khóe miệng, bí mật truyền âm: - Cổ Lạc, chúng tra có Lạc Nhật Cung do Cửu Tước điện hạ ban cho, cần gì phải sợ hắn. Nghe vậy, Cổ Lạc thiếu chút nữa không nhịn được xông tới tát vỡ mõm Hắc Côn, hắn thừa nhận Lạc Nhật Cung của Cửu Tước Tử rất lợi hại, nhưng hắn càng rõ ràng hơn thẩm phán câu diệt của lão Thiên gia cũng không giết được Trần Lạc này, Lạc Nhật Cung có lợi hại hơn nữa thì làm gì được? - Huống chi Trần Lạc gánh một thân nguyên tội, chỉ cần hắn dám động thủ, tin tưởng Thượng Thiên tất nhiên sẽ đánh xuống thẩm phán. Thanh âm Hắc Côn một lần nữa truyền tới, Cổ Lạc cũng không phản ứng lại, dường như hắn cũng đặc biệt tán thành. Nhưng lúc này, Tư Đồ Mã Phi đã truyền âm tới bên tai: - Cổ Lạc, ta khuyên ngươi nói chuyện nghìn vạn lần phải cẩn thận, đừng tưởng rằng Trần Lạc gánh một thân nguyên tội là hắn không dám động thủ, nghìn vạn lần đừng có loại suy nghĩ này trong đầu, ngươi đừng quên hắn ngay cả lão Thiên gia cũng đã nghịch qua ba, bốn lần, thẩm phán với hắn sợ rằng đã là chuyện như cơm bữa. Cùng lúc đó, Lý Lăng Thiên cũng truyền âm tới: - Cổ huynh, chuyện cho tới bây giờ, ngươi phải minh bạch một điểm, tuy ta chẳng bao giờ tiếp xúc với Trần Lạc, nhưng cũng hiểu được vài phần chuyện của hắn, Trần Lạc là một đứa cô nhi, thủa nhỏ không có bằng hữu gì, chính vì vậy hắn mới có thể đặt tình nghĩa huynh đệ nặng hơn bất kể thứ gì trên đời, còn Tần Phấn và Ngạo Phong tại thời điểm núi Táng Cổ xuất thế, giữa bọn họ chính là giao tình sinh tử, Trần Lạc tuyệt đối coi bọn họ là huynh đệ sinh tử quan trọng nhất, nghĩ lại thời điểm núi Táng Cổ xuất thế kia, những người đả thương Tần Phấn và Ngạo Phong sau đó phải gánh chịu hậu quả thế nào, đều không ngoại lệ bị Trần Lạc làm thịt sạch sẽ, hiện giờ Ngạo Phong bị đánh cho linh hải khô kiệt, thân thể trọng thương, Trần Lạc không nổi điên, nói rõ hiện giờ hắn còn lý tính, thế nên ngươi nghìn vạn lần không được khiêu chiến giới hạn của hắn, bằng không hậu quả sẽ không cách nào tưởng tượng được.