Thiên Vu

Chương 957

- Ngươi cười cái gì? Mạc Khinh Sầu lần đầu tiên thấy Tuyết Thiên Tầm cười điên cuồng như thế. - Ta cười ngươi quá ngây thơ. Tuyết Thiên Tầm buông nàng ra, sau đó nhắm mắt lại, hít sâu một hơi, giống như cố bình phục tâm tình phức tạp trong lòng. - Ta ngây thơ? Lẽ nào ngươi không muốn cởi ra? - Cởi ra? Có ai không muốn cởi ra? Phàm là người bị nguyền rủa ảnh hưởng, không ai không muốn cởi ra, chỉ là ai có thể cởi ra được? Tuyết Thiên Tầm hơi ngẩng đầu lên, thanh âm mạnh mẽ giảm xuống đi nhiều, chuyển thành bất đắc dĩ, nói: - Nếu có thể cởi ra, Trường Hận còn phải tự phong ấn mình trên Cửu Thiên sao? Đường Bỉnh Nhiêm còn phải trốn ở giữa bổn nguyên đại tự nhiên? Mạn Đà La còn phải nhốt mình trong thâm uyên? Đường Phi còn phải trốn trong núi Táng Cổ, tiếp tục lạc lối? - Cởi ra? Ha ha… Tuyết Thiên Tầm lại bật cười, lắc đầu nói: - Ngươi gặp hắn sẽ bị nguyền rủa, không gặp hắn đồng dạng vẫn bị nguyền rủa, gặp hay không gặp thì nguyền rủa vẫn ở đó, không nhúc nhích, đời đời kiếp kiếp quấn lấy ngươi, tránh cũng không tránh thoát. - Lẽ nào không có biện pháp gì sao? - Có lẽ có, cũng có lẽ là không, không ai biết được. - Ngươi tuyệt không lo lắng mình sẽ đi theo gót Ngũ Y sao? - Lo lắng? Tất nhiên là lo lắng, ta còn lo hơn bất luận kẻ nào khác. - Phải không? Ta chẳng bao giờ thấy ngươi lo lắng vì chuyện này cả. - Thân ái, ta không nói gì, không làm gì, tuyệt không có nghĩa là ta không lo lắng, bởi vì ta biết có người còn lo lắng hơn so với chúng ta. - Ngươi nói tới mấy người Táng Hoa, Tiết Thường Uyển hay là Ngũ Y thiên hạ? - Không, đều không phải bọn họ. Tuyết Thiên Tầm lắc đầu bác bỏ những cái tên do Mạc Khinh Sầu nỏi a, sau đó đi tới ôm eo đối phương, nói: - Tin tưởng ta đi, sự hiện hữu của hắn phức tạp hơn nhiều so với ngươi tưởng tượng, ảnh hưởng từ nguyền rủa trên người hắn lên chúng ta cũng tuyệt đối phức tạp hơn nhiều so với ngươi tưởng tượng, thế nên, cho dù là trời sập xuống, cũng có người thân cao gánh vác, về phần chúng ta… Ha ha… Đương nhiên là làm chuyện cần phải làm… … Giữa núi rừng Tiểu Phật linh giới. Trần Lạc lấy tốc độ bất khả tư nghị điên cuồng lao đi, trong lúc đó cũng tế xuất ra linh thức tùy thời điều tra, chỉ tiếc vẫn như trước không thể tìm ra được đầu nguồn thanh âm kia, chỉ có thể dựa vào cảm giác chậm rãi tìm kiếm. Hắn một lần nữa thử giao lưu với đạo âm thanh kia, hỏi: - Ngươi đến tột cùng là ai? Không ai đáp lại. Trần Lạc lại hỏi lần nữa: - Ngươi và ta có quan hệ thế nào? Đồng dạng không ai đáp lại. Trần Lạc cũng không nóng nảy, vừa tìm kiếm bằng cảm giác, vừa cố gắng câu thông. - Vừa rồi ngươi nói ta là kẻ phụ tình, chẳng lẽ kiếp trước chúng ta cũng là tình nhân mặc chung một quần? Lời vừa dứt, lần này đạo thanh âm quỷ dị kia rốt cuộc truyền tới: - Ta nhổ, tên vương bát đản, tên cạn bã chết tiệt! Bổn cung như thế nào lại là tình nhân cũ của ngươi? Ngươi đừng có tự mình đa tình. - Được rồi, nếu đã là tình nhân cũ thì đi ra gặp mặt đi, nói vài chuyện nhân sinh, ôn lại chút tình cũ! - Vương bát đản! Bổn cung không phải là tình nhân cũ của ngươi, ngươi cũng không nhìn lại mình một chút xem là tính tình gì, bổn cung có ba nghìn nam sủng, sao còn coi trọng một tên phụ tình không biết liêm sỉ như ngươi? - Ôi chao, còn ba nghìn nam sủng? Ba nghìn cây dưa leo thì ta còn tin được. - Vương bát đản, không biết xấu hổ! Nam nhân ti tiện! Lão Thiên gia sao còn không thu ngươi đi cơ chứ. - Lão Thiên gia bề bọn nhiều việc, không có thời gian chú ý đến ta. - Vương bát đản, ngươi đừng có đắc ý, thiên ác có báo, nhân quả báo ứng sớm muộn sẽ có ngày ngươi bị trời phạt. - Lời vô ích, con người từ khi sinh ra đã định trước có ngày phải chết đi. - Nghĩ không ra kiếp này ngươi trở nên phóng đãng đến thế, tốt, tốt! Nhưng càng khiến bổn cung không ngờ tới là, khi Nhân Quả chi thưu sắp gây dựng lại hoàn thành, ngươi còn dám tới đây, lá gan của ngươi cũng đủ lớn đó. - Vì sao ta không dám đến chứ? - Vì sao? Ha ha! Vì sao? Ha ha… Nữ tử thần bí đột nhiên cười rộ lên, tiếng cười trực tiếp nổ vang trong đầu Trần Lạc, khiến hắn phải đau đầu một trận. - Vì sao? Ngươi nói vì sao? Con rùa đen, tên vương bát đản nhà ngươi còn hỏi được câu đó, chuyện tốt chính ngươi làm ra, lẽ nào ngươi quên rồi sao? - Ta nói này đại muội tử, ngươi vậy cũng biết ta đây chẳng phải đã chuyển thế rồi sao, về phần kiếp trước phát sinh những chuyện gì, một xíu thôi ta cũng không nhớ rõ. Ngươi đã biết vậy, chúng ta gặp mặt trò chuyện một hồi đi. Hiện tại Trần Lạc thực bức thiết muốn biết nguyên nhân kiếp trước mình Táng Cổ là gì, hiện tại đột nhiên gặp được một nữ nhân thần bí, nếu có thể thông qua nàng biết được chuyện kiếp trước, vậy thì không thể tốt hơn được nữa. - Đại muội tử? Ha ha! Tốt, tốt, ngươi đã muốn gặp bổn cung, vậy thì đến đi, đúng như ngươi nói, chúng ta phải hảo hảo tâm sự một phen. Từ giọng điệu của nàng hoàn toàn có thể nghe ra được, bên trong tràn đầy oán khí và phẫn nộ, cái này không khỏi khiến Trần Lạc sợ hãi trong lòng, nói: - Ngươi sẽ không có ý đồ gì với ta chứ? Ta cảm thấy chuyện ân oán kiếp trước nếu đã qua rồi thì để nó qua đi, mọi người tâm bình khí hòa ngồi xuống nói chuyện, nếu như ta làm gì có lỗi với ngươi, với tư cách kiếp này, ta nhận lỗi với ngươi. - Vương bát đản, ngươi nói một câu kiếp trước là muốn chối đẩy trách nhiệm sao? Chuyện đã qua thì để nó qua? Tên cặn bã nhà ngươi, ân oán giữa chúng ta không cho qua được! Cút trở lại cho bổn cung. Đang bay nhanh giữa hư không, Trần Lạc bỗng nhiên cảm giác được một cỗ lực lượng cường đại trong nháy mắt bao phủ lấy bản thân, hắn đang chuẩn bị ngăn chặn, sau đó cẩn thận suy nghĩ một chút rồi quyết định bỏ qua, mặc cho cỗ lực lượng kia bao phủ lên người, hiu một tiếng, lực lượng quỷ dị hóa thành một vòng xoáy cuốn hắn vào bên trong. Nháy mắt, lúc vòng xoáy biến mất, Trần Lạc không hiểu sao đã xuất hiện tại đỉnh một ngọn núi hoang vu. - Hỗn đản, ngươi có nhận ra nơi này? Thanh âm nữ tử thần bí một lần nữa truyền tới, Trần Lạc lắc đầu, sơn mạch này rất bình thường, cỏ dại mọc bao phủ khắp nơi, thoạt nhìn tuyệt không có chỗ nào đặc thù, chẳng qua khi hắn đang muốn đáp lại, bất ngờ phát hiện nơi này hình như cũng không phải một tòa sơn mạch, mà là… Là một pho tượng đại Phật, vì khẳng định, hắn lại lập tức tế xuất linh thức tra xét, quả nhiên là thế, đây thực là một pho tượng Phật bằng đá to lớn, có thể đã trải qua thời gian quá lâu dài, thế nên đường viền của pho tượng đá đã không còn thấy rõ được, đều bị cỏ dại mọc che phủ khắp người. Trần Lạc phất tay, cỏ dại khắp núi đồi đều tan thành mây khói, lúc này, đường viền pho tượng Phật bằng đá không sai biệt lắm mới dần dần hiển lộ ra, không biết là pho tượng vị Phật nào, càng không hiểu sao chỉ có một con mắt và một cánh tay, con mắt và cánh tay khác hình như bị cưỡng ép phá hủy, mơ hồ còn có thể thấy được dấu vết lưu lại, chẳng qua không biết nữ tử thần bí đưa mình đến đây làm cái gì.