Thiên Vu

Chương 952

Nghe đến cái tên Trần Lạc, thần tình trên mặt Cổ lão nhất thời kinh biến, thầm hít một hơi, quả thật nói: - Tuy lão hủ quanh năm ẩn cư ở đây, chẳng bao giờ đi lại trong thế tục, nhưng đối với danh tiếng Lạc gia vẫn như sấm bên tai, lấy danh tiếng Thiên Vương Lão Tử dùng Vu pháp nghịch thiên mà đi, hoành hành thiên hạ, lấy danh tiếng Thông Thiên Lão Tổ dùng Trận pháp nghịch thiên mà đi, ngang dọc thế giới, lấy danh tiếng Lạc gia, dùng một thân thành tựu nguyên tội, lực gánh thẩm phán câu diệt, chém thiên kiêu, giết tông sư, tàn sát trăm vạn vinh quang giả, một kẻ cự quan, vô địch thiên hạ… - Cổ lão nói quá lời, ngài cứ gọi Tiểu Lạc là được. Nghe Tần Phấn giới thiệu, Trần Lạc mới biết vị Cổ lão này chính là trang trù trà trang Ngàn Năm, nghe đơn giản như vậy nhưng chỉ sợ cũng là một vị ẩn sĩ cao nhân, bởi vì Cổ lão cho hắn cảm giác rất giống với lão hòa thượng rượu thịt trước đó, không biết có phải là một vị Hành Giả hay không. Cổ lão cực kỳ khách khí, hoàn toàn dùng lễ đối đãi với Trần Lạc, khiến cho hắn cực kỳ xấu hổ. Ba người vừa thưởng thức trà vừa tùy ý trò chuyện, nội dung phần nhiều là một chút việc nhà, không hề nhắc đến nửa chữ trong vấn đề tu hành. Trò chuyện một chút, lại hàn huyên tới chỗ Tần Phấn bị hòa thượng rượu thịt nhốt lại hai năm, vừa nghe đến đây, Cổ lão không khỏi ngây ngẩn cả người, sau đó cười khổ nói: - Nguyên lai người bị Độ Biên nhốt chính là ngươi, nếu như ta biết sớm thì… Ôi… Thật là… - Độ Biên? Là pháp danh của lão hòa thượng kia sao? Cổ lão nhận thức hắn? - Lão hủ và Độ Biên chưa nói tới nhận thức, trái lại bình thường vẫn hay phẩm trà luận đạo với sư huynh của hắn là phương trượng chùa Phổ Độ, Tiểu Tần, đang yên đang lành sao ngươi lại bị Độ Biên tóm… Vừa nói, Cổ lão lắc đầu, lại cười khổ một tiếng, nói: - Lão hủ trái lại quên mất huyết mạch truyền thừa của ngươi là Đại Khổng Tước Minh Vương, nói vậy cũng không trách được. - Cái này có quan hệ gì sao? Tần Phấn dường như khó hiểu. - Nếu chỉ là kim thân Đại Khổng Tước Minh Vương thì không quan hệ, không những thế còn là huyết mạch Đại Phật, nhưng bên cạnh kim thân Đại Khổng Tước Minh Vương của ngươi còn có một cái Ma Sát Kế Đô, quan hệ tới chính là thứ này, một cái là Đại Phật, một cái là Đại Ma, Độ BIên chắc cũng vì lo lắng ngươi ảnh hưởng tới Thiên Ngộ bia, thế nên mới nhốt ngươi lại. - Ta sẽ ảnh hưởng đến Thiên Ngộ bia? Tần Phấn hỏi. Cổ lão gật đầu, nói: - Không chỉ là ngươi, sự xuất hiện của Lạc gia chỉ sợ cũng… Về phần vì sao Tần Phấn ảnh hưởng đến Thiên Ngộ bia, Trần Lạc không biết, nhưng hắn biết rõ tại sao mình sẽ ảnh hưởng đến Thiên Ngộ bia, nguyên nhân rất đơn giản, đơn giản là nhân quả của mình bị nguyền rủa, liền nói: - Chúng ta chẳng qua chỉ đi cầu một cái nhân quả mà thôi, không có ý gì khác. - Lạc gia hiểu lầm, lão hủ không nghi vấn ý tứ của hai vị. Cổ lão cười nói: - Chẳng qua làm cảm thấy hai vị xuất hiện ở nơi này, nhất là Lạc gia, sự xuất hiện của ngươi chỉ sợ khiến đám người Độ Biên đứng ngồi không yên, về phần nguyên nhân, chắc hẳn hai người đều phải biết. Đích xác, Trần Lạc biết, không cần đoán cũng biết chắc là có quan hệ đến Nhân Quả chi thư, hắn có thể cảm giác được, tựa như cũng cảm giác được Nhân thư sẽ xuất hiện tại học phủ Trung Ương, loại cảm giác này giống như đốm sáng lờ mờ giữa bóng tối, mặt dù ánh sáng rất nhạt, nhưng tuyệt đối có thể cảm giác được, dường như Tần Phấn cũng là như vậy, bất quá hẳn chỉ lắc đầu, cũng không nói cái gì. - Nhân quả, có nhân tất có quả. Cổ lão châm trà, giơ lên nói: - Lão hủ lấy trà thay rượu, cầu chúc cho hai vị có thể tìm được nhân quả của mình tại nơi này. Lời này Cổ lão nói có hàm ý bên trong, chẳng qua Trần Lạc nghe không hiểu, Tần Phấn cũng như vậy, nhưng hai người cũng không hỏi thăm, đồng dạng dùng trà thay rượu, trước hết cạn ly vì kính. - Gia gia, người ta tìm ngươi khắp nơi, hóa ra ngươi trốn ở đây dùng trà. Một đạo thanh âm nhẹ nhàng khoan khoái truyền đến, tiếp theo là một thiếu nữ mặc quần áo màu xanh chạy vào, thiếu nữ cỡ chừng mười sáu tuổi, thanh xuân tịnh lệ, da dẻ trắng mịn màng, đặc biệt là một đôi mắt to mê người, sau khi chạy vào, đang muốn oán giận với Cổ lão, chẳng qua khi thấy được Tần Phấn, thực là hay, cặp mắt to kia lập tức như sáng lên, trên trán toát ra vẻ ngạc nhiên vui mừng. - Oa! Tiểu Tần ca ca, ngươi làm sao… Dường như quá mức ngạc nhiên, thế nên trong lúc nhất thời tiểu cô nương không biết nói gì cho phải, đột nhiên chạy tới ôm cổ Tần Phấn, khóc lóc: - Ô ô, Tiểu Tần ca ca, tại sao ngươi lâu như vậy cũng không đến thăm ta, Tiểu Ngư nhớ ngươi muốn chết rồi… Bị tiểu cô nương ôm như vậy, Tần Phấn trước nay vẫn phong khinh van đạm có vẻ rất xấu hổ, ngồi không được, đứng cũng không xong, không biết làm sao cho được, phía đối diện, Trần Lạc cười tủm tỉm nhìn sang, giống như đang xem kịch vui, còn Cổ lão ở bên cạnh thì khiển trách: - Tiểu Ngư, không được vô lễ với Tần công tử. Cổ Ngư Nhi nằm ở trong ngực Tần Phấn, hai cánh tay ôm thật chặt, ô ô khóc lóc không ngừng, lại kêu lên: - Không sao không sao, người ta đã lâu không gặp mặt Tần ca ca. - Tiểu Ngư, không được như vậy, ngươi là thế khiến ta rất lúng túng. Tần Phấn thử kéo Cổ Ngư Nhi ra, thế nhưng căn bản vô dụng, tiểu cô nương kia ôm rất chặt, giống như đang khóc tình lang, bị Tần Phấn khuyên một hồi thật lâu, lúc này mới ngẩng đầu, ôm lấy cổ Tần Phấn, chu miệng nhỏ, hỏi: - Tần ca ca, lần trước lúc ngươi đi đã đáp ứng dẫn Ngư Nhi tới thế giới bên ngoài dạo chơi, mỗi ngày Ngư Nhi đều chờ ngóng trông mong, đợi hơn hai năm trời ngươi cũng không xuất hiện. - Cái này… Tần Phấn lắc đầu, cảm thấy đặc biệt bất đắc dĩ. - Tần ca ca, ngươi biết không? Trong hai năm ngươi không ở đây, có rất nhiều người đều khi dễ Tiểu Ngư, Tiểu Ngư thật đáng thương… - Nha đầu, không được hồ nháo, nào có ai khi dễ ngươi, lại nói nhảm. Nhìn ra được, Cổ lão cực kỳ đau đầu với vị tôn nữ này của mình. - Hừ! Ai nói không có, vừa rồi mới có người khi dễ Tiểu Ngư, lúc ở bên ngoài rõ ràng là ta nhìn thấy tiểu tử màu lam kia trước, ta đuổi theo thời gian rất lâu, cuối cùng lại bị một đám hỗn đản đoạt đi, Tần ca ca, ngươi giúp Tiểu Ngư đi giáo huấn bọn họ một chút có được hay không? - Tần công tử, Tiểu Ngư không hiểu chuyện lắm, ngươi không cần để ở trong lòng. Dường như cảm thấy Tiểu Ngư có điểm quá phận, Cổ lão đứng lên muốn dẫn Tiểu Ngư rời đi, nhưng khổ thay Tiểu Ngư cứ như mắt điếc tai ngơ, ôm lấy cổ Tần Phần, làm nũng: - Tần ca ca, Tiểu Ngư nói thật đó, ngươi giúp ta đi giáo huấn đám khốn kiếp kia một chút đi. Tiểu cô nương điềm đạm đáng yêu, dáng dấp cũng khiến người ta nhịn không được sinh lòng thương tiếc.