Thiên Vu
Chương 944
Nói đến Thiên Ngộ bia, thứ này sở dĩ được người ta cũng bái cũng là vì mỗi lần nó mở ra đều sẽ bắn ra một loại phật quang tràn ngập ảo diệu vô thượng, có người nói loại phật quang này có thể khiến ngộ tính người ta nhất thời mở rộng, có vài người theo đó đột phá bình chướng cảnh giới, có vài người ngộ ra được thần thông… Tất nhiên, cũng không phải tất cả mọi người đều có thể mở ra ngộ tính, cũng có rất nhiều người đi một chuyến tay không, lần trước Trần Lạc tới đây đã là hơn mười năm, khi đó Thiên Ngộ bia cũng không mở ra, hắn cũng không được thể nghiệm qua sự thần kỳ của Thiên Ngộ bia này.
Khi hắn tiến nhập Tiểu Phật linh giới được hai ngày, trên bầu trời giống như bị che phủ bởi một tầng hồng sa, toàn bộ tiểu thế giới như lạc trong cảnh tà dương, Trần Lạc mơ hồ nhớ kỹ mười năm trước khi lần đầu tiên tiến vào Tiểu Phật linh giới hình như cũng là dạng này, mười năm trước hắn xem không hiểu, hiện tại mười năm sau, linh hồn của hắn đã thoát ra khỏi pháp tắc thiên địa nhưng không biết vì sao vẫn là như trước, chẳng qua cảm thấy loại tà dương này không sâu đậm bằng mười năm trước.
Thoáng nhìn lại xung quanh, Tiểu Phật linh giới giống như một mảnh rừng rậm nguyên thủy, mơ hồ có thể thấy được bên trong rừng rậm là những chùa chiền hoang vu đổ nát, bởi vì Tiểu Phật linh giới không có ma thú thường lui tới, thế nên người tu hành cơ hồ cũng ít ghé qua nơi đây, tất nhiên, điều đố không có nghĩa là ở đây không có người, trái lại, bởi vì trong tiểu linh giới không có ma thú, có một số người lựa chọn tới đây tĩnh tu, thậm chí còn có người trường kỳ lưu lại nơi này.
Ngoại trừ những kẻ tới đây tĩnh tu, Tiểu Phật linh giới còn có một đám hòa thượng, xác thực phải nói là một đám người tu Phật, cho dù Phật pháp đã xuống dốc, truyền thừa đến hiện tại cũng không còn huy hoàng, ngay cả một lần cũng không có, nhưng vẫn có rất nhiều người tin tưởng Phật pháp vô biên, dù sao trong điển tịch đã ghi chép có thời điểm Phật pháp thậm chí ao trùm lên cả Vu pháp và Trận pháp.
Hiện tại qua vạn năm, cũng có rất nhiều Phật tu muốn chấn hưng Phật pháp, thế nhưng đến nay vẫn khoog thành công. Theo đồn đại, sau khi núi Táng Cổ xuất thế, Phật pháp có dấu hiệu sống lại, nguyên nhân là sau núi Táng Cổ xuất thế có một vị thiền sư ngộ được Chân Phật, nghe đồn cuối cùng là thật hay giả thì không ai biết, chỉ biết sau khi núi Táng Cổ hiện thế, người tu Phật đã nhiều hơn trước.
Trần Lạc lấy tốc độ cực nhanh xuyên qua Tiểu Phật linh giới, rất nhanh đã đi tới chùa Phổ Độ, đây là tòa chùa chiền lớn nhất bên trong Tiểu Phật linh giới, hương khói vẫn thịnh, nguyên nhân rất đơn giản, Thiên Ngộ bia nở rộ Phật quang trong truyền thuyết kia được dựng ngay bên trong chùa Phổ Độ.
Đó là một tòa bia đá thoạt nhìn cực kỳ thông thường, cao cỡ một thước, toàn thân màu xám, bên trên điêu khắc tám chữ thật to: Phật pháp vô biên, Nhân Quả cơ duyên. Hai bên trái phải của Thiên Ngộ bia là một trăm vị hòa thượng tu Phật ngồi xếp bằng chậm rãi tụng kinh văn, không biết có phải vì Thiên Ngộ bia sắp mở ra hay không, xung quanh đã tụ tập rất nhiều người tu hành, vài người trong số họ đang triều bái, một vài người khác thì đang tụ chung một chỗ, nghị luận việc gì đó.
Trần Lạc cũng không hiện thân, hắn đứng ở trên hư không nhìn xuống Thiên Ngộ bia, khối Phật bia này trước khi mở ra hoàn toàn không có gì khác biệt so với một khối đá lớn bình thường, ít nhất với nhãn lực Trần Lạc hiện nay không hề nhìn ra được điểm gì khác biệt, cho dù linh hồn của hắn đã nhảy ra khỏi pháp tắc thiên địa, dù hắn vận dụng linh hồn tiến hành Minh Tưởng Cầu Thực vẫn là như thế, cái này chỉ có thể nói rõ một vấn đề, tấm Thiên Ngộ bia kia cũng giống như linh hồn Trần Lạc, đều là tồn tại bên ngoài pháp tắc thiên địa, điều này không khỏi khiến hắn cảm thán, trong thiên địa thật đúng là hàng ngàn hàng vạn thần bí, tràn đầy các loại ẩn số.
Nói đi nói lại, mặc dù Trần Lạc không nhìn thấy Thiên Ngộ bia, bất quá hắn vẫn có thể cảm giác được không bao lâu nữa sẽ đến thời điểm Thiên Ngộ bia mở ra.
Đúng vậy, là cảm giác, loại cảm giác này giống như nhìn trời mây đen sẽ biết là sắp có mưa, chẳng qua cụ thể là lúc nào thì không cách nào khẳng định. Lại nhìn một hồi, vẫn không nhìn ra điểm gì như trước, Trần Lạc lắc đầu, đang chuẩn bị rời đi lại bỗng nhiên nghĩ đến một người, còn nhớ mang mang hơn mười năm trước khi hắn còn trẻ đã xông vào Tiểu Phật linh giới phá giiar một cái trận pháp, đó là một trận pháp đại trận, bên trong bao phủ một tòa chùa chiền, lúc đó hắn vốn định phá giiar trận pháp kia, sau đó đi vào nhìn xem có bảo bối gì không, kết quả không nói đến chưa phá giải xong, trái lại còn chọc vào một gã hòa thượng rượu thịt.
Một tên hòa thượng rượu thịt từ chân tới đầu, hơn nữa thực lực tu vi càng là bí hiểm, lúc đó tuy Trần Lạc còn trẻ, nhưng tạo nghệ trận pháp đã tới cấp không thể đùa, bằng vào tinh thần chi hồn Đại Diêm La múa loạn trời cao có thể nói là hoành hành thiên hạ, mặc dù đối mặt với cao thủ Vu sư đại thần thông có thể không địch lại, nhưng tuyệt đối có thể trốn chạy, nhưng lúc giao thủ với tên hòa thượng rượu thịt kia, hắn không những không phải đối thủ, thậm chí ngay cả năng lực hoàn thủ cũng không có, cuối cùng bị hòa thượng rượu thịt kia nhốt hơn nửa tháng.
Một lần đó đúng là lần kiếp nạn duy nhất của Trần Lạc trong mấy năm trời đi trộm trận, may mắn về sau không biết tên hòa thượng rượu thịt kia nghĩ gì đột nhiên thả hắn ra, ban đầu Trần Lạc nghĩ sau khi trận pháp đại thành sẽ quay trở lại báo thù, nhưng ai ngờ nhiều năm như vậy qua đi đã quên mất chuyện này, nếu không phải một lần nữa quay trở lại Tiểu Phật linh giới, sợ rằng không biết lúc nào mới nhớ đến mình còn có cừu nhân ở nơi này.
- Con lừa ngốc kia năm đó nhốt ta hơn nửa tháng, bị hắn nghiên cứu các kiểu, mẹ nó, nếu ông quên rồi thì thôi, hiện tại đã nghĩ tới, nói cái gì cũng phải tới báo mối thù bị nhốt năm xưa.
Trần Lạc còn nhớ rõ tên hòa thượng rượu thịt kia cư trú trong một ngôi miếu đổ nát, một đường bay nhanh đi dựa vào ký ức năm đó, loanh quanh một hồi lâu trong Tiểu Phật linh giới, ước chừng cỡ bốn, năm canh giờ rốt cuộc cũng tìm tới ngôi miếu đổ nát bên trong sơn cốc, hắn rất khẳng định chính là chỗ này, sơn cốc này vừa vắng vẻ cũng rất hoang vu, bất kể những đỉnh núi cao xung quanh hay từng nhành cây cỏ dại trong rừng đều không có gì thay đổi so với mười năm về trước.
Sâu bên trong sơn cốc, một tòa miếu đổ nát mọc nhô lên khỏi tầng cỏ dại, bề mặt xung quanh bị cây dây leo quấn phủ kín, nếu như không nhìn kỹ căn bản không thể tưởng tượng ra được đây từng là một tòa miếu.
Truyện khác cùng thể loại
1010 chương
53 chương
98 chương
22 chương
4 chương
623 chương