Thiên Vu

Chương 939

Bỗng nhiên hắn nghĩ tới một người, cũng nghĩ đến một truyền thuyết, đó là truyền thuyết vô song về một nhân vật từng quát tháo phong vân tại phương thế giới này mười năm về trước, nghe nói người kia trước đây không lâu đã đột nhiên sống lại sau mười năm tưởng chết, hơn nữa đã giao thủ cùng Mạc Vấn Thiên, còn nghe nói Mạc Vấn Thiên mở ra khí thế vương giả nhưng người kia vẫn không hề chịu ảnh hưởng. Tất nhiên đây chỉ là nghe đồn, đến tột cùng là thật hay giả thì Tư Đồ Mã Phi không biết, hắn cũng không thể xác định người trước mắt này đến tột cùng có phải là người kia hay không. - Các hạ là ai? Tư Đồ Mã Phi vẫn không nhịn được nghi hoặc trong lòng, cất tiếng hỏi. Không ai đáp lại hắn, Trần Lạc chẳng qua chỉ liếc mắt nhìn sang một cái, nhưng cũng chỉ là nhìn mà thôi, từ khi rời khỏi chỗ Nữ Vu, tâm tình hắn có điểm không tốt, không muốn nói chuyện với bất kỳ kẻ nào. Nhưng hành động không đếm xỉa gì đến lời Tư Đồ Mã Phi hỏi của hắn khiến những người dưới chân Thiên Sơn không khỏi lo lắng, dù sao Tư Đồ Mã Phi này cũng là một trong mười hai thế tử Vân Đoan, thân phận có thể nói là cực kỳ cao quý, lúc này hắn cất giọng hỏi, dám không trả lời? Đây rõ ràng là không nể mặt Tư Đồ Mã Phi còn gì. Quả nhiên, đám người bên cạnh Tư Đồ Mã Phi vốn cao cao tại thượng liền đứng không yên, Mạc Ngọc Vũ là người đầu tiên nhảy ra, quát lên: - Tiểu tạp chủng, Tư Đồ đại thế tử hỏi ngươi, dám can đảm không đáp, ta thấy ngươi đang muốn chết rồi. Trước đó, Mạc Ngọc Vũ bị Nhân vương Mạc Vấn Thiên ép cho đầy một bụng tử khí, thậm chí thiếu chút nữa còn chết trong tay Mạc Vấn Thiên, khiến hắn đường đường là quý công tử Vân Đoan phải mất sạch mặt mũi, dẫu gì cũng là công tử nhà phó nghị trưởng, bên cạnh lại có Tư Đồ Mã Phi là một vị đại thế tử làm chỗ dựa, tuy không dám làm gì với Mạc Vấn Thiên, nhưng thu thập một gã bình thường vẫn dễ như trở bàn tay. Thấy Trần Lạc không đáp, Mạc Ngọc Vũ không nói hai lời, quát lớn một tiếng đánh thẳng tới, định cho tên thanh niên áo lam không biết điều kia một cái tát nhớ đời. Bỗng nhiên, Trần Lạc dừng lại, giơ tay một cái, lấy thế nhanh như chớp bóp thẳng tới cằm Mạc Ngọc Vũ. - Thằng nhóc con, hiện giờ tâm tình ông đây không hay, tốt nhất đàng hoàng một chút cho ta. Dứt lời, rắc một tiếng, Trần Lạc trực tiếp bóp vỡ cái cằm của hắn. Mạc Ngọc Vũ ngay cả hừ một tiếng không không nổi, bị quăng xuống đất, tay ôm chiếc cằm nát bét, miệng ô ô thống khổ không thôi, hắn thậm chí căn bản không biết đối phương xuất thủ thế nào. Chứng kiến một màn này, mọi người dưới chân Thiên Sơn không khỏi hít một hơi lạnh, mấy người Vân Đoan đang định tiến lên cùng Mạc Ngọc Vũ cũng sợ choáng váng tới ngẩn người tại chỗ, tất cả đều nhìn về phía Tư Đồ Mã Phi, bởi vì bọn họ biết, người có khả năng trong nháy mắt quyết định sinh tử Mạc Ngọc Vũ thì bọn họ vô luận thế nào cũng không phải đối thủ, chỉ có Tư Đồ Mã Phi xuất thủ mới có thể giải quyết được. Thế nhưng khiến bọn họ cảm thấy nghi ngờ chính là, Tư Đồ Mã Phi cũng không có xuất thủ, vẫn đứng yên trong hư không, một màn này khiến cho những người xung quanh hết kinh hãi lại kinh nghi, phải biết rằng vừa rồi Tư Đồ Mã Phi ngay cả Nhân vương Mạc Vấn Thiên cũng không sợ, nhưng đến hiện tại ngay không hiểu sao ngay cả một tên lạ hoắc cũng không dám động thủ, lẽ nào người này còn khủng khiếp hơn cả Nhân vương Mạc Vấn Thiên sao? Thế giới này có người như vậy? Chờ một chút! Tồn tại còn khủng khiếp hơn Nhân vương Mạc Vấn Thiên? Lúc này, trong đầu rất nhiều người dưới chân Thiên Sơn không khỏi nghĩ đến cái tên Lạc gia, nhìn khắp thiên hạ này, muốn nhắc đến tồn tại còn khủng khiếp hơn Nhân vương Mạc Vấn Thiên, sợ rằng cũng chỉ có Lạc gia quát tháo phong vân mười năm về trước. Chẳng lẽ là hắn sao? Tin tức Lạc gia chết rồi sống lại đã sớm truyền khắp thiên hạ, người trước mắt kia đến tột cùng có phải là hắn hay không thì không ai có thể xác định, bất quá tên trước mắt này thoạt nhìn lại có điểm dáng dấp giống như Lạc gia trong truyền thuyết, cũng là một bộ tiểu bạch kiểm kia, lẽ nào… Ngay khi tất cả mọi người còn đang nghi ngờ, không biết là ai ở dưới chân Thiên Sơn bỗng kêu lên: - Lạc gia, hắn chính là Lạc gia! Lúc ta ở vực Tây Ách đã nhìn thấy hắn! Chính là hắn! Xôn xao! Một viên đá ném ra làm nổi ngàn cuộn sóng, không ai biết vừa rồi là ai kêu lên, cũng không có ai chú ý đến điều này, khi cái tên Lạc gia được nhắc đến, tất cả mọi người đều rơi vào trong trạng thái khiếp sợ cực độ, kể cả Tư Đồ Mã Phi cũng không ngoại lệ, mặc dù vừa rồi hắn ít nhiều đã đoán rất có thể là Lạc gia, nhưng khi thân phận đối phương được xác định, vẫn khiến hắn giật mình không nhỏ. Người có tên, cây có bóng. Danh tiếng Lạc gia có thể nói là không ai không biết, không ai không hiểu, không chỉ uy chấn thiên hạ, cũng từng uy hiếp Vân Đoan, ba lần nghịch thiên, một thân thành tựu quỷ dị, muốn bao nhiêu khủng bố có bấy nhiêu khủng bố, hơn nữa linh hồn sau khi bị thượng thiên thẩm phán câu diệt vẫn có thể sống lại càng khiến uy danh của hắn thêm vài phần màu sắc thần bí. Chỉ chừng đó thôi, cho dù Tư Đồ Mã Phi có thể không kiêng kỵ Nhân vương Mạc Vấn Thiên, nhưng hắn vẫn phải kiêng kỵ vị Lạc gia Thiên Vương Lão Tử tràn ngập ẩn số lại cực kỳ quỷ dị cường đại này. Giữa tràng, ba người Mạc Vấn Thiên, Gia Cát Thiên Biên, Tư Đồ Mã Phi cứ đứng như vậy nhìn Trần Lạc chằm chằm, thần tình phức tạp vô cùng, nhưng ai cũng không nói gì, cho đến khi Lạc gia rời đi, ba người đều không hề mở miệng nói qua một chữ. Một màn này hiện cả vào mắt những người xem dưới chân Thiên Sơn, khiến bọn họ phải sợ hãi ca thán, một Nhân Vương có tử khí đông lai, khí thế vương giả, chúng sinh thần phục, một Thiên tử thong dong thản nhiên và bí hiểm, có cửu long ngâm thiên, khí thế đế vương, chúng sinh thuần phục, một đại thế tử Vân Đoan thần thánh quang minh, khí thế đại nhật, chiếu sáng bốn phương, ba người tuyệt đối được xưng là bá chủ đương thời, nhưng hôm nay đối mặt với Lạc gia, Nhân Vương nổi danh cuồng ngạo cũng không còn bá đạo, Thiên tử thong dong lạnh nhạt cũng không còn thản nhiên, thế tử Vân Đoan cao quý vô thượng cũng không còn cao quý. Trần Lạc đi rồi, bởi vì hắn còn có chuyện muốn làm, hắn nhất định phải hiểu rõ một việc trước khi Nhân thư xuất thế, chính là muốn biết tại sao kiếp trước mình phải táng cổ, đến tột cùng có phải vì dung hợp tam thư Thiên, Địa, Nhân hay không, việc này rất trọng yếu. Bất quá trước khi làm rõ được chuyện này, hắn phải đi vực Tây Ách một chuyến để gặp một người, một người khiến hắn lo lắng cũng như mắc nợ rất nhiều, đó là Lạc Anh. Ban đầu hắn không biết Lạc Anh đã đến vực Tây Ách tìm mình, chẳng qua là tại dưới chân Thiên Sơn nghe được người ta bàn luận mới biết.