Thiên Vu
Chương 937
Người kia là ai? Không biết, chưa ai từng thấy qua.
Song, khi đám người kia tới, Mạc Ngọc Vũ vốn sợ thiếu chút nữa bại liệt lại giống như nhìn thấy cứu tinh, liều lĩnh chạy tới, gào lên:
- Tư Đồ đại ca, ngươi rốt cuộc đã tới, Mạc Vấn Thiên… Vậy mà… Vậy mà dám giết Thiên Đống, còn nói cái gì mà muốn diệt người Vân Đoan chúng ta, Tư Đồ đại ca, ngươi nhất định phải hung hăng giáo huấn hắn một trận.
- Bái kiến Tư Đồ đại thế tử.
Đám người Lý Hám cũng không dám chậm trễ, đi tới trước mặt nam tử dẫn đầu kia, song chưởng giao nhau đặt trước ngực, cúi đầu hành lễ.
Lý Hám này là một trong chủ sự hội nghị Vân Đoan, thân phận địa vị không phải chuyện đùa, thế nhưng lại hành lễ với nam tử này, hắn là ai? Tư Đồ đại thế tử? Đại thế tử? Lõe nào nam tử trước mắt này là Tư Đồ Mã Phi, một rtong mười hai thế tử của Vân Đoan?
Tại phương thế giới này, sự tồn tại của Vân Đoan vẫn luôn thần bí vô cùng, cao cao tại thượng không thể chạm tới, ngay cả hiện tại khi Vân Đoan bắt đầu chấp chưởng trật tự thế giới, vẫn là như thế, bất quá thần bí thì thần bí, chuyện liên quan tới Vân Đoan vẫn luôn lưu truyền lại rất nhiều, ví như nhân gian tiên cảnh, xa hoa tráng lệ, ví như tư tưởng người Vân Đoan đều tương đối rộng mở, cả ngày uống rượu mua vui, xa hoa đồi trụy, nam nữ phóng túng, quan hệ nam nam, nữ nữ… Còn có tin đồn công chúa Vân Đoan đã từng lén lút hạ phàm yêu nam tử nhân gian, bất quá khiến người ta chú ý nhất vẫn là những tin đồn về mười hai thế tử.
Có người nói, Vân Đoan có mười hai vị thế tử, bất kể là thân phận hay địa vị, thậm chí là dung mạo và tư chất đều là tuyệt thế vô song, từ khi mười hai vị thế tử ra đời đã thế giới bổn nguyên từng thời từng khắc ân cần chăm sóc, hấp thu linh tức bổn nguyên thần thánh nhất, quang minh nhất, tinh khiết nhất. Khi bọn họ được ba tuổi, một hơi thở liền có thể thổi ngã một ngọn núi nhỏ, khi sáu tuổi là có thể hô phong hoán vũ, khi chín tuổi liền có thể ảnh hưởng tới tự nhiên, lúc mười hai tuổi đã có thủ đoạn thông thiên… Nghe nói nước mắt của mười hai vị thế tử có thể so với cửu thiên ngọc lộ, máu chảy trong cơ thể bọn họ còn có thể cho người ta khởi tử hoàn sinh.
Những tin đồn về truyền kỳ cố sự của mười hai vị thế tử Vân Đoan có rất nhiều, trong cố sự bọn họ giống như được thần linh hóa, không gì không làm được, giống như một câu nói liền có thể cho ngươi ngay lập tức thành Phật, dễ dàng như một cái phất tay, mặc dù bọn họ chẳng bao giờ lộ diện, cũng chưa từng hạ phàm, chỉ thông qua những lời đồn kia đã khiến bọn họ được rất nhiều người tại phương thế giới này sùng bái.
Giờ khắc này, nghe đám người Lý Hám cúi chào hành lễ với nam tử cao gầy kia, hơn nữa còn gọi hắn là Tư Đồ đại thế tử, lập tức có người nghĩ đến Tư Đồ Mã Phi trong mười hai vị thế tử Vân Đoan, còn đến cùng có phải là hắn hay không thì không ai biết được.
- Ngươi chính là Tư Đồ Mã Phi, một trong số mười hai vị thế tử Vân Đoan?
Mạc Vấn Thiên vẫn chắp tay đứng, đầu đội tử kim quan, thân mặc ngọc la y, thần tình lãnh khốc và cuồng ngạo, hai mắt màu tím sắc bén.
Cách đó không xa, Gia Cát Thiên BIên cũng lẳng lặng đứng đó, quần áo bạch y trắng tinh, thần tình đạm mạc như không hỏi thế sự, đôi mắt thâm thúy không hề bận tâm, hắn nhìn cũng chỉ đơn giản là nhìn, bất kể Nhân vương Mạc Vấn Thiên hay vị Tư Đồ Mã Phi một trong mười hai thế tử Vân Đoan kia, chỉ đơn giản là nhìn, thần tình từ đầu đến cuối vẫn không có một tia biến hóa, giống như tất cả mọi chuyện phát sinh nơi đây đều không có quan hệ gì với hắn.
Tư Đồ Mã Phi cũng không phải một vị mỹ nam tử như miêu tả trong lời đồn, không chỉ cao gầy, hơn nữa khuôn mặt còn giống như mặt ngựa, nhất là khi so sánh với hai vị được công nhận là mỹ nam tử như Nhân vương Mạc Vấn Thiên hay Gia Cát Thiên BIên, Tư Đồ Mã Phi thậm chí có điểm xấu xí, hắn đứng ở hư không, liếc Gia Cát Thiên Biên một cái thật sâu, sau đó nhìn về phía Nhân vương Mạc Vấn Thiên, cũng không trả lời, thản nhiên nói:
- Mạc Vấn Thiên, ngươi công nhiên giết hại người Vân Đoan chúng ta như vậy, liệu trong mắt có còn Vân Đoan?
- Trả lời ta, ngươi có đúng là Tư Đồ Mã Phi hay không?
Nhân Vương chính là Nhân Vương, Mạc Vấn Thiên chính là Mạc Vấn Thiên, vĩnh viễn vẫn là bá đạo như thế, thực không thể nghi ngờ.
- Đúng thì sao, không đúng thì sao.
Đối mặt với Mạc Vấn Thiên cường thế bá đạo, Tư Đồ Mã Phi vẫn thong dong ứng đối, dường như không hề sợ hãi.
- Ta hỏi ngươi, phải hay không phải?
- Phải thì sao, không phải thì sao.
Tư Đồ Mã Phi lặp lại câu nói vừa rồi, sau đó lại hỏi:
- Ngươi công nhiên giết hại người Vân Đoan ta, trong mắt có còn Vân Đoan hay không?
- Ta hỏi ngươi có phải Tư Đồ Mã Phi hay không?
Mạc Vấn Thiên tiến lên một bước, quát lên chói tai, thanh thế cuồn cuộn như thương lôi chấn nộ, tự nhiên rít gào, xác thực rất kinh khủng.
- Công nhiên giết hại người Vân Đoan chúng ta, trong mắt ngươi có còn Vân Đoan hay không?
Tư Đồ Mã Phi vốn lạnh nhạt cũng chợt hét lên, một tiếng oai, đồng dạng cũng là thiên lôi cuồn cuộn nổ vang, tự nhiên điên cuồng rít gào.
- Trong mắt Mạc Vấn Thiên ta, Vân Đoan chẳng là thứ gì cả, ngươi có thể khó dễ được ta?
Lời vừa dứt, quanh thân Mạc Vấn Thiên chợt nhiên quang hoa màu tím, tử khí sôi trào, trong nháy mắt thôn phệ nửa bầu trời, giống như một con mãnh thú mạnh mẽ chặn đứng dòng nước lũ.
Tử khí đông lai, khí thế vương giả, chúng sinh thần phục.
Mạc Vấn Thiên vừa mở khí thế, mọi người dưới chân Thiên Sơn đều không ngoại lệ, thân thể không khống chế được quỳ lạy xuống trên mặt đất, linh hồn càng không tự chủ được thần phục với Nhân vương Mạc Vấn Thiên, loại thần phục này đến từ linh hồn, ngay cả chống đối cũng không được, tựa như bẩm sinh đã thế, thần phục với vương giả như thâm căn cố đế, ngay cả một đám người Lý Hám, Mạc Ngọc Vũ đến từ Vân Đoan cũng không nhịn được quỳ xuống trên mặt đất.
- Ta chính là Tư Đồ Mã Phi, ngươi muốn sao đây?
Tư Đồ Mã Phi đi nhanh lên trước, thoáng chốc, quanh thân lóe lên quang hoa, là ánh sáng đại quang minh thần thánh, trong nháy mắt, cả người Tư Đồ Mã Phi thật giống như một vầng mặt trời che giữa không trung, ánh sáng đại quang minh màu trắng trong suốt nở rộ bao phủ khắp đại địa.
Thần thánh quang minh, khí thế đại nhật, soi sáng bốn phương.
Mọi người tại hiện trường, ngoại trừ Mạc Vấn Thiên và Tư Đồ Mã Phi, tất cả mọi người đều quỳ trên mặt đất, không, xác thực nói còn có một người lẳng lặng đứng đó, không phải ai khác chính là Gia Cát Thiên Biên, giờ khắc này, quanh thân Gia Cát Thiên Biên tùy ý lóe ra quang hoa, đó là một loại quang hoa kim sắc tôn quý, chói mắt vô cùng.
Truyện khác cùng thể loại
1010 chương
53 chương
98 chương
22 chương
4 chương
623 chương