Thiên Vu

Chương 933

Không rõ ràng lắm, cũng không biết được. Về chuyện kiếp trước, hắn ở trong núi Táng Cổ một nghìn năm, biết được những yêu hận tình cừu của chúng nữ nhân như Tri Thu, Táng Hoa, Tuyết Thiên Tầm, còn về chuyện táng cổ thì chẳng hề biết gì. Nhìn Nữ Vu, Trần Lạc do dự một chút, hỏi: - Kiếp trước, vì sao ta phải táng cổ? Chẳng biết tại sao, khi Trần Lạc hỏi ra vấn đề này, trong cặp mắt thần bí của Nữ Vu bỗng nhiên hiện lên vô số tình tự phức tạp, dường như có thống khổ hồi ức, chỉ lóe lên rồi thôi, nàng rất nhanh đã nhắm mắt lại, nói: - Vấn đề này, trong thiên địa trừ bản thân ngươi ra, cũng không ai có thể giải đáp được. Trần Lạc híp mắt lại, nhìn chằm chằm vào Nữ Vu, giống như muốn nhìn thấu nàng. Hồi lâu sau, hắn không nói gì thêm, trực tiếp lắc mình biến mất. Cho đến khi Trần Lạc rời đi rồi, Nữ Vu mới từ từ mở mắt, đứng lặng ở đó, mặc cho lá cây theo gió thu rơi rụng trên người. Không biết từ đâu, trong hư không đột nhiên truyền đến một giọng nói non nớt: - Ngươi hi vọng hắn thành công sao? - Ta hi vọng hắn thành công hơn bất luận người nào. - Ngươi cũng mệt mỏi, đúng không? - Có ai không mệt? Ta còn mệt mỏi hơn bất luận kẻ nào. Những lời Nữ Vu nói đáng tin hay không đáng tin, Trần Lạc không biết, bởi vì hắn còn nhớ rõ Đường Phi không chỉ một lần nhắc hắn đừng tin Nữ Vu, về phần tại sao không nên tin thì Đường Phi không có nói. Đang lúc rời đi, trong đầu đột nhiên truyền đến một đạo thanh âm quỷ dị: - Thiếu niên, tại sao ngươi cứ đi như vậy? Trong lòng Trần Lạc khẽ động, nghe ra được là thanh âm của tiểu nha đầu linh thể do Hư Vọng chi thư dựng hóa ra. - Không đi thì làm gì? - Sao ngươi không hỏi thăm về biến số lớn nhất? Vừa nghe nàng nói như vậy, lúc này Trần Lạc mới nhớ tới, Hư Vọng chi linh đã từng nói mình là đại ẩn số gì đó, nếu muốn cởi ra nguyền rủa trên người, tìm được đại biến số không chừng có thể thử xem, hơn nữa Hư Vọng chi linh còn nói kiếp trước mình vẫn một mực tìm kiếm đại biến số kia, nhưng cho đến cuối cùng vẫn không tìm được. - Bà nhi Nữ Vu kia nói muốn cởi ra nguyền rủa trên người ta chỉ có một phương pháp, đó là tập hợp tam thư Thiên, Địa, Nhân, hiện giờ ngươi nói tìm đại biến số có thể thử cởi bỏ nguyền rủa trên người, hai người các ngươi rốt cuộc ai nói mới là thực? - Thiếu niên, lẽ nào ngươi không nghĩ có thêm một con đường là có thêm lựa chọn? Ngươi nhanh hỏi một chút đi, xong rồi cô nãi nãi sẽ giải thích với ngươi. Đau đầu. Trần Lạc lắc đầu, có điều bất đắc dĩ quay trở lại, Nữ Vu vẫn lẳng lặng đứng đó giữa trời lá thu rơi rụng trong rừng, nàng thấy Trần Lạc quay lại, dường như cũng không hề bất ngờ, cười chế nhạo nhìn hắn, nhưng không hề nói gì. Nói thật, mỗi lần đối mặt với Nữ Vu, Trần Lạc đều cảm giác cả người không được tự nhiên, chính hắn cũng không biết vì sao, chỉ biết rằng cảm giác vô cùng khó chịu. Do dự chốc lát, hỏi: - Sự tồn tại của ta là một loại ẩn số sao? - A? Nữ Vu khẽ a một tiếng, chợt mỉm cười, nói: - Vì sao đột nhiên hỏi như vậy? - Không phải ngươi không gì không biết sao? Thực vất vả gặp ngươi một lần, có một số việc dù thế nào cũng phải hỏi cho rõ mới được. - À, nếu ngươi đã muốn biết, ta liền nói cho ngươi là được. Dáng tươi cười của Nữ Vu lộ ra một loại thần bí thiên biến vạn hóa, thực sự khiến người ta đoán không ra, cũng khiến Trần Lạc sợ hãi trong lòng. - Nói như thế nào nhỉ, à… Nữ Vu ngẹo đầu, giống như đang cân nhắc, suy tư trong chốc lát mới khẽ nói: - Trong thiên địa có bốn loại tồn tại đặc thù, là ẩn số chi mệnh, biến số chi mệnh, thiên mệnh và chân mệnh. Nhắc tới ẩn số chi mệnh, nó là tồn tại ngoài vận mệnh, Vận Mệnh chi thư không thể thôi diễn ra. Nói đến biến số chi mệnh, là tồn tại ngoài vận mệnh, nhưng vận mệnh vẫn có thể thôi diễn ra, nhưng vận mệnh đó vẫn có thể phát sinh biến hóa. Còn Thiên mệnh, tự nhiên là tồn tại được sinh ra theo Thiên đạo, còn về phần chân mệnh, đó là vận mệnh của vận mệnh. - Về phần ngươi mà nói, ngươi là một loại ẩn số, cũng không tính là một loại ẩn số, ngươi là biến số cũng không tính là biến số, ngươi là Thiên mệnh cũng không phải Thiên mệnh, ngươi là chân mệnh cũng không phải chân mệnh. Nữ Vu nhìn Trần Lạc, chậm rãi nói: - Nếu nhất định phải có khái niệm về ngươi, như vậy ta sẽ gọi ngươi là dị số, một loại tồn tại thuộc về bốn đại đặc thù, nhưng cũng không phải tồn tại trong bốn loại đặc thù, thế nên ngươi là một dị số. - Biến số thì sao? Hiện tại có sinh ra biến số hay không? Đối với chuyện vận mệnh, Trần Lạc đúng là rất u mê, cho dù hiện tại linh hồn của hắn đã thoát ra khỏi pháp tắc thiên địa, nhưng vẫn như trước, cảm thấy vận mệnh quá hư vô mờ mịt, căn bản không thể cạm tới, bất quá hắn nghĩ đến, nếu biến số có khả năng cải biến vận mệnh, nói không chừng thực có thể giúp hắn nghịch thiên cải mệnh, cởi ra nguyền rủa. - Ngươi muốn tìm biến số? Trong đôi mắt thần bí của Nữ Vu xẹt qua một chút thần sắc phức tạp, cười nói: - Ngươi muốn mượn biến số để cởi ra nguyền rủa trên người, chuyện này với ngươi có lẽ là một con đường, nhưng cũng chỉ là có thể, còn có giải được nguyền rủa trên người ngươi hay không thì còn chưa biết. - Ngươi nói cho ta biết là được, còn cởi được nguyền rủa hay không thì không cần ngươi quan tâm. - À! Nữ Vu tiến lên hai bước, lại nói: - Ngươi xác định ngươi phải đi lên lối cũ của kiếp trước? - Không phải ngươi nói không biết về chuyện kiếp trước của ta sao? - Ta chỉ nói là không biết kiếp trước vì sao ngươi phải táng cổ mà thôi, cũng không nói qua là ta không biết chuyện kiếp trước. - A! Trần Lạc cũng a một tiếng, không nói gì thêm. Hồi lâu sau, Nữ Vu mới mở miệng, nói: - Biến số sẽ được sinh ra trong hiện tại, về phần là ai thì trước mắt chưa thể biết được, ta chỉ có thể nói cho ngươi biết, biến số nhất định sẽ xuất hiện, nhưng khi nào xuất hiện thì ta cũng không biết. - Không phải ngươi không gì không biết sao? - Không gì không biết chính là vận mệnh, còn ta bất quá chỉ là hóa thân của vận mệnh thôi. - Phải không? Trần Lạc gật đầu, đang định xoay người rời đi, bỗng nhiên lại nhớ ra điều gì đó, hỏi: - Ngươi có ở trong pháp tắc thiên địa hay không? Nữ Vu cười nói: - Ta không ở trong bất luận pháp tắc nào. - Làm sao mới có thể giết chết được ngươi? - A! Nữ Vu vốn không hề khẩn trương cũng lặng đi một chút, sau đó cười lên ha ha, hỏi: - Vấn đề này, ta cũng muốn hỏi ngươi. Chẳng biết tại sao, Trần Lạc đột nhiên hứng thú, nhếch miệng cười nói: - Loại người không hề tồn tại trong bất luận pháp tắc nào như ngươi, có phải chỉ khi hủy diệt tất cả thiên địa, nói cách khác là táng xuống tất cả, mới có thể giết được? - Muốn biết sao, ngươi không ngại cứ thử làm xem? Ta thì không ngại. - Ha ha ha! Trần Lạc phóng đãng, không kiềm chế được cười như điên, khoát khoát tay xoay người rời đi.