Thiên Vu
Chương 900
Quảng trường vực Tây Ách, trên đại đạo rộng thênh thang, Trần Lạc ôm Niên Tiểu Linh chậm rãi đi trên thảm hồng, như vương giả trở về, không người nào dám ngăn cản, tiến một bước, người người lui một bước, hắn cứ chậm rãi đi, giữa không gian hoàn toàn tĩnh lặng.
Niên Tiểu Linh si ngốc nhìn người nam nhân này, nhìn đến quên cả thời gian, quên mất không gian, quên luôn cả bản thân mình, trong đôi mắt mỹ lệ kia, chỉ còn lại hình bóng người nam nhân này, người mà nàng từ nhỏ đã ôm mộng được gả cho hắn, người nam tử khiến nàng tương tư suốt mười năm qua, cũng là nam nhân cho dù nàng nằm mơ cũng muốn được cùng hắn âu yếm.
Niên Tiểu Linh thế nào cũng không ngờ được, chính mình ngẫu nhiên dẫn một gia hỏa lôi thôi lếch thếch, râu ria xồm xoàm từ Mê Vụ Sâm Lâm trở về, đó dĩ nhiên lại là nam nhân mình vẫn sáng nhớ chiều mong, nàng không biết sau khi linh hồn của hắn bị thẩm phán câu diệt tán loạn đã sống lại bằng cách nào, hiện giờ nàng cũng không muốn biết, đối với Niên Tiểu Linh mà nói, chỉ cần biết nam nhân này còn sống là đủ lắm rồi, nàng chỉ muốn biết nhiêu đó thôi, không dám hi vọng quá xa vời.
Những chuyện phát sinh ngày hôm nay thực quá khó tin nổi, cũng quá không thể tưởng tượng nổi, thế cho nên khiến Niên Tiểu Linh cảm giác mình đang nằm mơ, hạnh phúc đến quá nhanh, cũng quá bất ngờ, khiến nàng không kịp chuẩn bị, nếu đây chỉ là mộng, nàng muốn mình vĩnh viễn vĩnh viễn không tỉnh lại, cứ như vậy được nam nhân này ôm mãi không thôi, cho dù chết cũng không hối tiếc.
Là mộng sao? Không biết nữa.
Cảm giác giống như đang nằm mơ không chỉ là Niên Tiểu Linh, còn có Ngự Nương Mạn Đà La đang đứng trong một nhã gian tại phụ cận quảng trường Tây Ách, lúc này nàng đang nhìn tới thất thần, thần tình có kích động lại xen lẫn phức tạp. Ngay từ lúc ban đầu nàng vẫn cho rằng gia hỏa này là giả, thế nên lúc đó mới uống vào rượu thiên túy, tự lừa dối bản thân mình rằng gia hỏa kia chính là Trần Lạc, nàng mê hoặc chính mình chỉ vì muốn an ủi trái tim tưởng nhớ vẫn thổn thức ở sâu trong lòng, chỉ là tiểu Mạn Đà La nàng thế nào cũng không ngờ được, nam nhân cùng mình mê say, cùng mình xa hoa đọa lạc kia dĩ nhiên... Dĩ nhiên chính là Trần Lạc.
- Thực sự là... Thực sự là hắn, ha ha...
Ngự Nương Mạn Đà La phảng phất như muốn bật cười, không biết là vì cười chính mình mờ mắt, hay là cười vận mệnh trêu người, nàng vẫn còn nhớ rõ lần đầu thấy hắn tại Phiêu Hương lâu, khí đó gia hỏa này đã nói rõ hắn là Trần Lạc, khi ở trang viên Mạn Đà La, lúc Tỳ Bà đưa ra nghi vấn, hắn một lần nữa khẳng định, cẩn thận nghĩ lại, tiểu Mạn Đà La chợt phát hiện trong mấy ngày cùng nhau say mê hoan lạc, hắn chưa lần nào phủ nhận mình là Trần Lạc, thậm chí còn nhiều lần giải thích, trong khi chính mình dĩ nhiên... Dĩ nhiên vẫn luôn coi hắn là giả, vì thế còn cười nhạo hắn nhập vai diễn trò quá sâu.
Trời ạ! Lần đầu tiên Ngự Nương Mạn Đà La cảm giác chính mình là kẻ ngu ngốc nhất thiên hạ, cũng cảm giác ông trời một lần nữa mở ra cho mình một trò khôi hài cực thảm.
Niên Tiểu Linh vẫn cảm giác mình cứ như đang nằm mơ, Ngự Nương đồng dạng cũng là như thế, còn đám người Lãnh Cốc, Niên đại thiếu, Phân di đang ngây ngốc đứng tại quảng trường vực Tây Ách sao lại không vậy? Nói thật, tuy rằng Lãnh Cốc vẫn biết Lạc gia thần thông quảng đại, có đôi khi cũng sẽ cân nhắc có thể Lạc gia còn chưa có chết, nhưng hắn càng biết rõ hơn là pháp tắc thiên địa không thể làm trái, linh hồn Lạc gia đã tán loạn biến mất dưới thẩm phán câu diệt, sao có thể còn sống được.
Hôm nay dẫn tên tiểu bạch kiểm do Ngự Nương bao dưỡng kia ra chỉ vì muốn ngăn cản Niên Tiểu Linh tự sát, thật không ngờ... Hắn thực không thể ngờ tới được, dĩ nhiên là diễn giả thành thật, tiểu bạch kiểm mặc áo đỏ phong tao kia, mẹ nó, dĩ nhiên lại pà Lạc gia thực sự.
Chỉ vì chuyện Lạc gia còn sống đối với Lãnh Cốc đúng là quá mức kinh hỉ, quá mức kích, cũng quá mức khiếp sợ, thế cho nên cả người hắn mãi đến lúc này vẫn còn ngây ngây ngốc ngốc.
Bất quá, nói đến khiếp sợ, nói đến kích thích, sợ rằng không có ai bằng được Niên đại thiếu lúc này, cả người hắn xem ra đều có chút ngổn ngang, tựa như tẩu hỏa nhập ma, lời nói điên diên khùng khùng:
- Gia hỏa được tiểu muội dẫn về dĩ nhiên là... Lạc gia, trời đất ạ, chuyện này cũng quá... Ta dĩ nhiên... Còn... Còn dẫn hắn đi chơi kỹ viện, còn tìm kỹ nữ cho hắn chơi, trời ạ... Ta đúng là...
Niên đại thiếu nói năng đã có chút lộn xộn.
Nói đến, chúng lão bách tích của vực Tây Ách cũng khiếp sợ không thua kém gì so với bọn họ, vốn lần này nhị thiếu gia Phương gia tổ chức đại hôn, bọn họ kéo tới chỉ vì muốn xem một chút náo nhiệt, làm sao nghĩ đến tiểu bạch kiểm được Ngự Nương Mạn Đà La bao dưỡng dĩ nhiên đúng là Lạc gia đại danh đỉnh đỉnh, mãi cho đến lúc này bọn họ mới hiểu được hơn hai mươi người Phương gia vì sao trong nháy mắt đã bị nghiền ép, quỳ bại liệt xuống trên mặt đất, tại sao Vũ Hóa Phi lại sợ hãi thàn như vậy, tại sao bốn vị thiên kiêu tuyệt thế là Phương Thiên Nam, Long Diệu, Lang Thiên và Hoàng Phủ Đô Linh cũng bị nghiền ép trong nháy mắt, tất cả đều vì tiểu bạch kiểm kia chính là Lạc gia mấy lần nghịch thiên mười năm về trước.
Khi mọi người vẫn đang khiếp sợ với tin tức Lạc gia còn sống, hư không phía chân trời phương Đông đột nhiên phát sinh dị biến, khi ánh sáng màu tím lấp lóe bao phủ một nửa bầu trời, tiếng chuông uy nghiêm vang lên, tiếng thánh ca vang vọng, trong lúc nhất thời, phong vân đột biến, thiên lôi cuồn cuộn, chớp giật phích lịch, phảng phất như vầng mặt trời kia sau khi bị khí tím bao phủ cũng trở nên ảm đạm phai mờ.
- Tử khí đông lai, đây là Nhân vương Mạc Vấn Thiên tới.
- Trời ạ, Nhân Vương đến rồi.
Tử khí đông lai, tiếng chuông thiên địa, thánh ca Vương giả, phong vân biến đổi, Nhân Vương quân lâm, chúng sinh lễ bái. Đây là một đoạn truyền thuyết, một đoạn truyền thuyết cuồng ngạo bá đạo nhất từ sau khi núi Táng Cổ hiện thế, một đoạn truyền thuyết chỉ thuộc về Nhân vương Mạc Vấn Thiên, vẫn nghe nói sau khi hắn xuất hiện, khí tím bao trùm phương đông, trời xanh vì đó cất lên tiếng chuông Vương Giả, đại địa ngâm xuớng thánh ca Vương Giả, có thể nói là phong vân biến ảo.
Sau khi núi Táng Cổ hiện thế, thiên kiêu xuất hiện lớp lớp, trong đó lấy Nhân vương Mạc Vấn Thiên làm đầu. Nói tới người này, tuyệt đối là không ai không biết, không ai không hiểu.
Khi núi Táng Cổ hiện thế mười năm trước, Nhân vương Mạc Vấn Thiên chỉ mười hai tuổi, lần đầu tiên xuất hiện trước mắt mọi người, gọi ra thiên triệu, tụ tập tinh hoa nhật nguyệt, sinh ra theo thời thế, vấn đỉnh Nhân Vương tọa đầu tiên trong lịch sử. Rất nhiều người vãn nhớ tới, Mạc Vấn Thiên từ một thiếu niên bình thường, chỉ trong thời gian nháy mắt đã mở ra mười đạo linh diệu, mở ra linh hải Giới có khả năng dựng hóa vạn vật chỉ thấy trong truyền thuyết, còn ngưng tụ linh nguyên vô thượng của Cửu Âm Cửu Dương, diễn sinh linh tượng Đại Hỗn Độn đứng đầu trong lịch sử, tái tạo thân thể, trọng tố linh thể Thái Hư vô thượng, hợp nhất âm dương.
Truyện khác cùng thể loại
1010 chương
53 chương
98 chương
22 chương
4 chương
623 chương