Thiên Vu
Chương 860
Tiểu Mạn Đà La khoát tay chặn lại, nói:
- Tránh ra, đang phiền đây.
- Yêu, vẫn còn biết xấu hổ, tới nào, có muốn muội hóa thân thành nam nhân của ngươi hay không, hai chúng ta cùng làm cái chuyện cá nước thân mật?
Tỳ Bà đến gần, tay động đậy muốn cởi quần áo cho tiểu Mạn Đà La.
- Được rồi, sau này ngươi tuyệt đối không thể ở lại Phiêu Hương lâu, nếu còn tiếp tục như vậy, một đại công chúa của Vân Đoan cũng nhất định phải biến thành một tiểu kỹ nương phong tao mất rồi, đến lúc đó ta phải bàn giao với nương ngươi như thế nào, hai ngày này chuẩn bị một chút, ta dẫn ngươi trở về.
- Này này, Tiểu Mạn tỷ tỷ, ta chỉ đùa với ngươi một chút thôi, đừng có nghiêm túc như thế chứ?
Tựa hồ cũng nhìn ra tâm tình tiểu Mạn Đà La có chút không tốt, Tỳ Bà cũng không dám tiếp tục trêu đùa, làm nũng cầu xin tha thứ, nói:
- Tiểu Mạn tỷ, người ta thật vất vả mới được ra ngoài một chuyến, còn chưa chơi đủ này, ngươi thế nào lại nhẫn tâm đưa người ta trở về, cùng lắm thì sau này ta không hồ đồ là được chứ gì? Huống chi năm nay Nữ Vu nương nương sẽ xuất hiện trong nhân thế, chí ít trước khi trở về cũng phải cho ngươi ta được nhìn thấy Nữ Vu nương nương chứ?
- Đây chẳng qua chỉ là lời đồn, không thể coi là thật.
Cũng không biết từ khi nào, trên thế giới bắt đầu truyền lưu ra một tin đồn, có người nói năm nay Nữ Vu nương nương chấp chưởng Vận Mệnh chi thư, dẫn dắt Thiên Duyên nương nương chấp chưởng Thiên Duyên chi thư và Nhân Quả nương nương chấp chưởng Nhân Quả chi thư đều sẽ giáng lâm thế gian, phổ độ chúng sinh, ban phát thiện duyên.
- Đó cũng không đơn giản chỉ là tin đồn, nói cho ngươi biết, Nữ Vu nương nương, Thiên Duyên nương nương và Nhân Quả nương nương thực sự sẽ giáng lâm thế gian trong năm nay.
Tỳ Bà bưng chén thủy tinh lên, thưởng thức một ngụm rượu ngon màu hồng nhạt, mùi vị cay đắng không khỏi khiến nàng nhíu lông mày, tựa hồ uống không quen, nói:
- Người ta không cầu vận mệnh, không cầu nhân quả, chỉ muốn cầu một cái thiên duyên, ngô… Tiểu Mạn tỷ tỷ, lẽ nào ngươi không muốn sao?
Vận mệnh? Nhân quả? Thiên duyên?
Nếu như có thể, tiểu Mạn Đà La cũng muốn rất hỏi một chút cho mình, vận mệnh là thế nào, nhân quả là thế nào, thiên duyên là sao?
- Tiểu Mạn tỷ tỷ, nghe nói vừa nãy ở bên dưới ngươi mạnh mẽ giáo huấn gia hỏa họ Phương kia một trận hả?
- Làm sao?
- Chẳng làm sao cả, gia hỏa họ Phương kia, hừ! Cô nãi nãi đã sớm nhìn hắn không thuận mắt, cho dù ngươi không động thủ, ta cũng sẽ đánh cho hắn tàn phế. Thực sự là, ỷ vào mình có hai vị ca ca tài năng xuất chúng, hắn đúng là dám cáo mượn oai hùng, không biết sợ là gì, bất quá… Hì hì, Tiểu Mạn tỷ tỷ, nghe nói ngươi tại trong nhã gian đó bị một tên gia hỏa quái lạ làm cho thất thố hả?
- Sau đó thì sao?
Tiểu Mạn Đà La ữu nhã ngồi trên bệ cửa sổ, nhìn phong cảnh vực Tây Ách, trong đầu suy nghĩ đến việc liên quan tới vận mệnh và nhân quả, tùy tiện nói một câu ứng phó với Tỳ Bà.
- Sau đó? Hì hì, nghe nói ngươi coi người ta thành người nào đó? À… Xem là ai đây nhỉ? Nam nhân có thể khiến cho tiểu Mạn Đà La tỷ tỷ thất thố, thật giống…. Thật giống như chỉ có vị Lạc gia quát tháo phong vân mười năm về trước nhỉ? Hì hì, tiểu Mạn Đà La tỷ tỷ, nói cho ta biết, có phải ngươi coi người là là người yêu Lạc gia của ngươi, thế nên mới thất thố như vậy?
- Sau đó thì sao?
- Sau đó? Không có sau đó, tuy rằng muội muội ta không biết vì sao ngươi lại coi hắn là Lạc gia, nhưng gia hỏa kia cũng rất quá lạ, à… Gia hỏa kia rất trầm tĩnh ngột ngại, dáng vẻ không câu nệ nói cười, lúc đó muội muội cảm thấy rất tẻ nhạt cũng rất không thú vị, vì thế vừa muốn cho hắn uống quá chén rồi rời đi, ngươi đoán thế nào, ta cho hắn một chén rượu thi triển Thất Hồn bí thuật, ngay cả Vu sư đại thần thông cũng không chịu nổi một chén đó, nhưng gia hỏa kia uống xong, dĩ nhiên chẳng hề có một chuyện gì, quan trọng nhất chính là toàn thân hắn không có nửa điểm tu vi, ngươi nói có lạ không?
- Ồ? Thật như thế sao?
Lời Tỳ Bà nói lập tức khiến tiểu Mạn Đà La chú ý, nàng biết rõ Thất Hồn bí thuật của Tỳ Bà cường đại đến mức nào, trong thiên hạ không có mấy người không chịu ảnh hưởng, cho dù ngay bản thân nàng ít nhiều cũng phải chịu ảnh hưởng đến thất hồn, nếu như nói một người bình thường uống vào một chén rượu bị thi triển Thất Hồn bí thuật nhưng không hề có chút phản ứng, vậy đó chỉ có thể nói rõ một vấn đề, hắn tuyệt đối không có đơn giản như vẻ bề ngoài.
Ban đêm, bầu trời óng ánh trăng sáng.
Từ Phiêu Hương lâu trở về đến nhà gần như đã là đêm hôm khuya khoắt, Niên đại thiếu say rượu chỉ muốn ngủ, nhưng lại bị Trần Lạc cố ý muốn lay tỉnh linh tượng Huyền Quy ngủ say trong linh hải của hắn, điều này khiến cho Niên đại thiếu rất bất đắc dĩ, bởi vì hắn căn bản cũng không tin lời Trần Lạc nói, thấy Trần Lạc cầm cổ tay mình, một bộ dáng dấp suy tư, Niên đại thiếu ngồi trên bậc thang không khỏi cười lên ha hả.
- Trần huynh đệ, linh tượng Huyền Quy đang ngủ say trong linh hải của ta đến cùng có thể tỉnh lại hay không? Hả? Ha ha ha! Có phải nó cũng đang uống say giống như ngươi? Ha ha ha!
Hôm nay Niên đại thiếu uống thật nhiều, ý thức cũng bắt đầu trở nên mơ hồ, dọc theo đường đi đều thở ra hơi rượu nồng nặc.
- Chờ chút đi!
Thấy bộ dạng Trần Lạc có vẻ chăm chú, Niên đại thiếu cảm thấy vô cùng buồn cười, ngáp một cái, nói:
- Nhìn dáng vẻ của ngươi, người không biết còn tưởng tiểu tử ngươi là một vị đại tông sư đó, ta nói này Trần huynh đệ, ý tứ là được, ngươi cũng đừng chọc cười chết ta như thế, làm gì thì cứ làm đi, ta buồn ngủ đến sắp không mở mắt ra được nữa rồi.
Niên đại thiếu đang rất mệt nhọc, hai mí mắt cụp lên cụp xuống như muốn đánh nhau, khi hắn nghĩ rút tay về thì bất ngờ phát hiện rút ra không được, không khỏi khẽ ồ lên một tiếng, khẽ lắc lắc đầu cho tỉnh táo, lại thử rút lần nữa, nhưng vẫn không rút tay ra được như trước.
- Hắc! Ta cũng không tin tà, dù ta vô dụng nhưng cũng là một Vu sư cao cấp, ngươi ngay cả chút tu vi cũng không có, ta không tin còn có thể bị ngươi bắt được.
Niên đại thiếu sử dụng toàn bộ sức lực, nhưng cổ tay bị Trần Lạc nắm lấy vẫn không thể động đậy, rõ ràng chỉ là bị hai ngón tay của hắn kẹp lấy, nhưng lại giống như nặng ngàn vạn cân, chuyện này là sao?
- Thực sự là có ma, tiểu tử ngươi làm như thế nào?
Niên đại thiếu không tin tà, lại thử tiếp mấy lần, kết quả vẫn một dạng, bất luận hắn làm thế nào cũng không thể lay động được hai ngón tay của Trần Lạc. Khi hắn chuẩn bị thử lại lần nữa, đột nhiên cảm giác thấy là lạ, một loại cảm giác khác thường khiến trong lòng hắn kinh hoảng, bởi vì linh hải phủ bụi suốt mười hai năm qua, vừa rồi… Vừa rồi bỗng nhiên nơi lỏng ra một chút, nhưng chỉ là trong nháy mắt, rất nhanh lại khôi phục như lúc ban đầu.
Truyện khác cùng thể loại
10 chương
12 chương
532 chương
201 chương
44 chương
116 chương
125 chương
85 chương