Thiên Vu
Chương 851
Cho dù nàng che dấu cái kiêu ngạo của mình rất hoàn mỹ, nhưng vẫn như trước không thể gạt được con mắt Trần Lạc, tiểu cô nương này đúng là một dạng kiêu ngạo từ trong tận xương tủy, cũng là một loại kiêu ngạo cao cao tại thượng, kiêu ngạo theo kiểu bất kể là Niên đại thiếu hay Hồng Nhi ở trong mắt nàng chỉ là dạng con sâu cái kiến.
Tuy không biết tiểu muội muội này là người nào, nhưng Trần Lạc vẫn dám khẳng định một điểm, nàng tuyệt đối không phải cô nương trong Phiêu Hương lâu.
Đúng vậy, Trần Lạc đoán không sai, Tỳ Bà đúng thực khôn phải kỹ nữ nơi này, toàn bộ Phiêu Hương lâu ngoại trừ Mạt Lỵ tỷ ra cũng không có người thứ hai biết được, còn thân phận Tỳ Bà là thế nào, ngay cả Mạt Lỵ tỷ cũng không biết, bởi vì Tỳ Bà là do Ngự Nương tiểu Mạn Đà La dẫn về, hơn nữa tiểu Mạn Đà La chỉ nói với nàng rằng, Tỳ Bà đến từ Vân Đoan, nói là Tỳ Bà cảm thấy hứng thú với nơi này, muốn tới chơi một chút, nàng muốn làm gì thì kệ nàng. Lời nói mặc dù là nói như vậy, nhưng dù sao Tỳ Bà cũng là người Vân Đoan, nếu như xảy ra vấn đề gì thì biết làm sao? Huống chi Tỳ Bà dĩ nhiên muốn trải nghiệm cuộc sống của kỹ nữ, điều này càng khiến cho Mạt Lỵ tỷ cảm thấy sợ sệt, thế nên mấy ngày hôm nay Mạt Lỵ tỷ đều lo lắng hãi hùng, duy nhất đáng ăn mừng chính là một tháng qua có rất ít khách nhân coi trọng Tỳ Bà.
Mạt Lỵ tỷ cũng nhìn ra, Tỳ Bà vì muốn khách nhân coi trọng, để mình được trải nghiệm cuộc sống kỹ nữ chân thực nhất, thế nên vẫn nỗ lực nghênh đón khách nhân, chỉ bất quá tiểu muội muội này quá không giải thích được khách nhân Phiêu Hương lâu thực sự cần điều gì, nàng căn bản không bỏ đi được cái kiêu ngạo từ tận trong xương tủy của mình, từng lời nói cử chỉ đều biểu lộ ra một loại hờ hững, một kỹ nữ không có kỹ năng nghề nghiệp như vậy, căn bản không có khách nhân nào sẽ chọn nàng, hơn nữa mỗi lần Mạt Lỵ đều cố ý chọn ra một nhóm cô nương tư sắc thượng tầng đi ra cùng Tỳ Bà, đứng giữa những cô nương như vậy, bất kể là tư sắc hay sắc đẹp thì Tỳ Bà đều thuộc hàng đáy chót, nhưng khiến Mạt Lỵ thế nào cũng không nghĩ tới chính là, hết lần này tới lần khác, hôm nay lại có một gia hỏa quái lạ chọn trùng Tỳ Bà, hơn nữa ngoại trừ biết được gia hỏa này tên Trần Vọng ra, cũng không biết được điểm gì khác.
Phải làm sao bây giờ?
Đang suy tư, một vị tú bà khác của Phiêu Hương lâu là Quỳ Hoa với vẻ mặt vội vàng đi tới:
- Mạt Lỵ tỷ, Ngự Nương gọi ngươi qua một chuyến.
- Ngự Nương?
Mạt Lỵ tỷ hơi sững sờ, thần tình khá là kinh ngạc, hỏi:
- Trở về lúc nào thế?
- Vừa trở về, có thể tìm ngươi có việc, ngươi mau đi đi.
- Được! Trước tiên ngươi thay ta bắt chuyện!
Mạt Lỵ tỷ vừa rời đi, lại có một vị thị nữ chạy tới.
- Quỳ Hoa tỷ, ngươi mau đi xem một chút đi.
- Chuyện gì thế?
- Tam thiếu gia Phương gia không muốn cho Hồng Nhi đi tiếp khách, ta đã nói với hắn là Hồng Nhi tỷ đang tiếp khách nhân, nhưng hắn căn bản không nghe, nói cái gì cũng phải để Hồng Nhi tới, làm sao bây giờ? Ta không ngăn cản được.
Tam thiếu gia Phương gia?
Nghe thấy cái tên này, vẻ mặt Quỳ Hoa không khỏi hơi đổi, Phương gia tại trước lúc núi Táng Cổ hiện thế cũng là là đại gia tộc xếp hàng thứ ba trong vực Tây Ách, trải qua chín năm rung chuyển, từ khi Phương gia tiến vào đoàn vinh quang Vương giả, càng như rồng mọc them cánh, mượn thế lực cường đại của đoàn thể Vương Giả một hơi trực tiếp diệt đi bảy, tám đại gia tộc trong vực Tây Ách, cho đến hiện tại, Phương gia dĩ nhiên trở thành đệ nhất đại gia tộc của vực Tây Ách, chiếm lĩnh nửa bầu trời vực Tây Ách, còn Tam thiếu gia Phương gia càng là Nhị thế tổ tiếng tăm lừng lẫy vực Tây Ach, ỷ vào chỗ dựa là câu lạc bộ Vương Giả, tuổi còn nhỏ nhưng đã biết hung hăng ương ngạnh, làm người tùy tiện thành tính, không để bất kỳ ai vào trong mắt.
- Quỳ Hoa tỷ, Tam thiếu gia Phương gia tới rồi, làm sao bây giờ?
Quỳ Hoa nhìn lại xung quanh, quả nhiên thấy một đám hơn mười người đang đi về phía này, dẫn đầu là một vị thiếu niên mặc áo gấm màu vàng kim chừng mười bảy mười tám tuổi, chính là Phương Ngạo, Tam thiếu gia Phương gia, người cũng như tên, không ai không biết Tam thiếu gia Phương gia cuồng ngạo đến cỡ nào. Bên cạnh hắn còn có một người khiến Quỳ Hoa tỷ phải chú ý, người kia bộ dáng tựa như hai mươi, dung mạo tuấn lãng, khí độ bất phàm, bên hông đeo một viên ngọc bài màu trắng, bên trên là ký hiệu của đoàn vinh quang Vương Giả, khắc chữ chính là năm chữ Phi Vũ chủ tể lệnh.
Đoàn vinh quang Vương Giả, phân đoàn Phi Vũ chủ tể lệnh?
Đoàn vinh quang Vương Giả là một trong bảy đại đoàn vinh quang do Nhân vương Mạc Vấn Thiên thống lĩnh, dưới trướng có năm đại đoàn chủ lực, phân đoàn Phi Vũ do Vũ Hóa Phi thống suất chính là một trong số đó, cũng là một trong những phân đoàn mạnh mẽ nhất thiên hạ ngày nay, bên trong phân đoàn có đến trăm vạn hùng sư, còn người có tư cách đeo chủ tể lệnh của Vũ Hóa Phi thì chỉ có bốn vị phó đoàn trưởng dưới trướng, từ tuổi tác và khí chất vị thanh niên này, Quỳ Hoa tỷ lập tức nghĩ đến một cái tên Lý Khiếu Nguyên, một trong ba mươi sáu kiêu tử vô song, một trong mười hai vị vinh quang kiêu tử, cũng là một người nổi danh kiêu ngạo thành tính.
- Ha ha, Tam thiếu gia, Khiếu Nguyên đoàn trưởng, hai vị khách quý các ngươi đây là…
Quỳ Hoa xuất ra khuôn mặt tươi cười niềm nở, chỉ là lời vừa nói ra được phân nửa đã bị Tam thiếu gia Phương gia trực tiếp ngắt đứt. Dáng người Phương Ngạo không cao, thân hình cũng gày gò ốm yếu, nhưng lại vênh váo tự đắc vô cùng, cũng không thèm liếc mắt nhìn Quỳ Hoa, nói luôn:
- Mạt Lỵ tỷ đâu?
- Mạt Lỵ tỷ có chút chuyện quan trọng đã đi trước rồi, nếu như Tam thiếu gia có gì cần cứ việc nói.
Phiêu Hương lâu có không ít tú bà, nhưng muốn nói khéo nhất chỉ có Mạt Lỵ tỷ, tú bà như Quỳ Hoa thì ngay cả Nhị thế tổ bình thường cũng không đặt nàng vào trong mắt, chứ đừng nói là Tam thiếu gia Phương gia vẫn hô phong hoán vũ tại vưc Tây Ách này, hắn không những không thèm nhìn Quỳ Hoa, thậm chí ngay cả bước chân cũng không dừng lại.
- Hôm nay bổn thiếu gia và Khiếu Nguyên đại đoàn trưởng tới Phiêu Hương lâu các ngươi chơi, thế nào? Không cho Hồng Nhi cô nương bồi tiếp chúng ta được sao?
- Tam thiếu gia, Hồng Nhi đang tiếp khách, không bằn ta sắp xếp cho ngài mấy cô nương khác, ngài xem…
- Hôm nay bổn thiếu gia chỉ cần Hồng Nhi.
- Nhưng mà…
- Không có nhưng nhị gì hết!
- Tam thiếu gia, ngài cũng biết quy củ của Phiêu Hương lâu chúng ta, nếu các cô nương đang tiếp khách thì không thể đổi phòng.
- Quy củ?
Tam thiếu gia Phương gia cười khinh miệt, nói:
- Quy củ Phiêu Hương lâu chỉ hữu hiệu với những người khác, còn trong mắt Phương Ngạo ta, Phiêu Hương lâu không có quy củ gì hết.
Truyện khác cùng thể loại
10 chương
12 chương
532 chương
201 chương
44 chương
116 chương
125 chương
85 chương