Thiên Vu
Chương 824
- Ha ha! Thiên Vương và Địa Vương lưu danh trong Chư thế kỷ, thì ra là như vậy… Nguyên lai Thương huynh chính là thượng cổ Thiên Vương luân hồi chuyển thế, Mộ huynh lại là thượng cổ Địa Vương luân hồi chuyển thế… Trách không được hai vị có thể độ hai lần luân hồi, trách không được hai vị đều biết ảo diệu của núi Táng Cổ, thì ra là như vậy! Ha ha ha!
Lang Thiên tựa hồ ý thức được cái gì, bắt đầu cười ha hả.
Thương Vô Tà chính là thượng cổ Thiên Vương luân hồi chuyển thế? Mộ Vân Không chính là thượng cổ Địa Vương luân hồi chuyển thế? Ông trời ạ! Đây là sự thực sao?
Từ thủa hỗn độn sơ khai, Thiên ở trên, Địa ở dưới, trời xanh nắm giữ mười hai vương tọa, mặt đất cũng nắm giữ mười hai vương tọa, được gọi là mười hai Thiên Vương tọa và mười hai Địa Vương tọa. Tại thời đại thượng cổ có mấy người vấn đỉnh Thiên Vương tọa, cũng có mấy người vấn đỉnh Địa Vương tọa, đây không phải là truyền thuyết, đây là do Chư thế kỷ ghi chép lại.
Chư thế kỷ chính là kỳ thư thiên địa, ghi chép những việc truyền kỳ, kinh thiên động địa từ cổ chí kim, người có thể được lưu danh trong Chư thế kỷ không ngoại lệ, đều là những đại nhân vật quát tháo phong vân đương đại. Tại thời thượng cổ, mười hai Thiên Vương và mười hai Địa Vương đều là những đại nhân vật tiếng tăm lừng lẫy đương thời, chỉ là khiến tất cả mọi người không nghĩ tới, Thương Vô Tà dĩ nhiên là thượng cổ Thiên Vương chuyển thế, Mộ Vân Không dĩ nhiên là thượng cổ Địa Vương chuyển thế.
Về phần Thương Vô Tà đến tột cùng là vị Thiên Vương thượng cổ nào, Mộ Vân Không đến tột cùng là vị Địa Vương thượng cổ nào, không ai biết được, nhưng điều này có trọng yếu không? Đáp án chắc chắn là không trọng yếu, bởi vì mười hai Thiên Vương thượng cổ và mười hai Địa Vương thượng cổ, có người nào không phải dạng nhân vật uy chấn tám phương? Thế nên, việc bọn họ là ai căn bản không trọng yếu, trọng yếu chính là Thương Vô Tà là thượng cổ Thiên Vương, Mộ Vân Không là thượng cổ Địa Vương, chỉ cần như vậy là đủ rồi, chỉ cần tên tuổi thượng cổ Thiên Vương và thượng cổ Địa Vương cũng đủ có thể dọa chết người ta rồi.
Vẫn nói núi Tán Cổ chính là tạo hóa chi địa, là biến số chi địa, cũng là cánh cửa vận mệnh, nhưng tạo hóa, biến số, vận mệnh của những người này cũng quá lớn đi, chỉ ngắn ngủi trong bảy mươi hai ngày, không biết đã sinh ra bao nhiêu thành tựu, đếm không hết được. Mấy ngàn vị thiên kiue do Hoàng Phủ Đô Linh, Lan Thiên, Long Diệu dẫn đầu, mấy trăm người hòa vào đại tự nhiên, thành tựu linh thể bảy màu, một vị mẫu nguyên đại tự nhiên, ba vị tử nguyên đại tự nhiên, hơn mười vị đại năng thượng cổ luân hồi chuyển thế, một vị thế giới chi tử, một vị Huyết tộc chi tử, một vị Thiên Tứ chi tử, hiện tại lại xuất hiện hai vị đại năng từng vấn đỉnh Thiên Vương tọa và Địa Vương tọa tại thời thượng cổ.
Điều này thực sự quá điên cuồng, điên cuồng đến mức khiến người ta không thể tin được, cũng không thể nào tiếp thu được.
- Mẹ ơi! Nghịch Lang Gia thành tựu thế giới chi tử vô thượng, Tịch Nhược Trần thành tựu Huyết tộc chi tử, mười hai cánh bất tử bất diệt, Gia Cát Thiên Biên thành tựu Thiên Tứ chi tử chi tôn, hiện tại Thương Vô Tà lại là thượng cổ Thiên Vương chuyển thế, Mộ Vân Không lại là thượng cổ Địa Vương chuyển thế…
Lãnh Cốc nhếch miệng, ngạc nhiên nỉ non. Vốn hắn còn nghĩ chính mình thành tựu một cái tử nguyên bảy màu đại tự nhiên, sau này tuyệt đối có thể hãnh diện, tuy không nói không chút kiêng kỵ coi trời bằng vung, nhưng ít ra cũng có thể hoành hành thiên hạ chứ? Thế nhưng cho đến hiện tại hắn mới biết được, tất cả đều chỉ là tự mình cho rằng mà thôi, thành tựu tử nguyên bảy màu của mình ở trước thế giới chi tử, Huyết tộc chi tử, Thiên Tứ chi tử căn bản không đáng nhắc tới, chứ đừng nói còn có hai vị thượng cổ Thiên Vương và Địa Vương.
- Chỉ tiens vào núi Táng Cổ một chuyến, mẹ nó, mỗi một người đều thành tinh, bọn họ hoặc là truyền thuyết thần thoại ghi trong Chư thế kỷ, hoặc là người vấn đinh vương tọa trong Chư thế kỷ, sau này lão tử còn đi hỗn được sao?
Lãnh Cốc đột nhiên cảm giác thấy cuộc đời mình cực kỳ u ám, không nhìn thấy bất kỳ hi vọng sáng sủa nào, hắn rất thất lạc, rất chán chường, toàn bộ đấu chí biến mất không còn, ngồi bệt xuống dưới đất, hiện tại hắn cũng chỉ có thể lo lắng.
Bên cạnh, Tần Phấn và Ngạo Phong đều cau mày nhìn quanh, nói thật, việc Thương Vô Tà là thượng cổ Thiên Vương chuyển thế, Mộ Vân Không là thượng cổ Địa Vương chuyển thế cũng khiến hai người cảm thấy kinh ngạc, nhưng chỉ là kinh ngạc mà thôi, trừ đó ra cũng không còn gì khác. So với đó, càng khiến bọn họ kinh ngạc hơn, càng thêm nghi hoặc hơn là ba vị thiếu niên thiên kiêu không biết đột nhiên chui ra từ đâu.
- Ngươi có thể nhìn ra cái gì?
Ngạo Phong tra hỏi.
Tần Phấn nhìn ba vị thiên kiêu tuyệt thế Hoàng Phủ Đô Linh, Lang Thiên và Long Diệu, hồi lâu sau mới lắc đầu một cái, nói:
- Ba người này sợ là còn phức tạp hơn nhiều so với trong tưởng tượng của ta.
- Ta cũng không nhìn thấu.
Ngạo Phong suy nghĩ chốc lát, lại nói:
- Trừ bỏ ba người bọn hắn, còn có Lạc Anh, Tiết Thường Uyển, Mạc Khinh Sầu, Hạ Mạt, cho đến hiện tại ta cũng không nghĩ ra các nàn trước đó đến tột cùng là độ thứ thẩm phán gì.
-Nhìn không thấu, nghĩ không ra đâu chỉ có mấy người bọn họ. Núi Táng Cổ hiện thế, thiên kiêu xuất hiện lớp lớp, thượng cổ luân hồi, người thiên mệnh sinh ra theo thời thế, tất cả đều rối loạn, cũn không ai biết đến tột cùng đã xuất ra bao nhiêu thiên kiêu, bao nhiêu người luân hồi, bao nhiêu người thiên mệnh.
Tần Phấn thở dài, nói:
- Phiến thê giới này về sau, sợ là sẽ rất loạn, rất rất loạn…
- Không biết Lạc gia…
Đề cập đến Trần Lạc, Ngạo Phong không biết nên nói tiếp như thé nào, Tần Phấn cũng không biết nên nói như thế nào.
Ngày tiếp theo, núi Táng Cổ đột nhiên bắn ra bốn đạo ánh sáng chói mắt, phân biệt chỉ về bốn hướng đông, tây, nam, bắc. Ngay sau đó mọi người thấy bốn người vọt ra từ bên trong núi Táng Cổ, là bốn vị nữ nhân, cũng là bốn nữ nhân đẹp mê hồn, chính là Tứ y thiên hạ thần bí nhất thiên hạ ngày nay.
Độc y Mạn Đà La phong hoa tuyệt đại, Thiên y Trường Hận xinh đẹp kinh hồng, Nhiên y Đường Bỉnh Nhiêm cảm động thiên nhiên, Sát y Vũ Yêu thần bí xinh đẹp.
Tứ y xuất thế, vô thanh vô tức, không có thẩm phán, ngay cả dấu hiệu cũng khôn có, các nàng đứng lặng ở trên hư không, liếc mắt một cái nhìn các vị nữ thần như Lạc Anh, Tiết Thườn Uyển, cũng nhìn đám người Gia Cát Thiên Biên, Tịch Nhược Trần, Nghịch Lang Gia, cũng nhìn Thương Vô Tà và Mộ Vân Không, nhưng chỉ đơn giản là nhìn, trong thần sắc không hề toát lên thần thái kinh ngạc, dù là một tia cũng không có. Tựa hồ cá nàng căn bản không để ý, loại ánh mắt hờ hững, giống như dù cho Gia Cát Thiên Biên là chân mệnh thiên tử, dù cho Thương Vô Tà là người đứng đầu thượng cổ, các nàng cũng không nhúc nhích chút nào, bởi vì ngay từ mới đầu các nàng đã không để ý tới.
Truyện khác cùng thể loại
800 chương
110 chương
45 chương
971 chương
50 chương