Thiên Vu
Chương 710
Trang viên, đình đài.
Tiểu Mạn Đà La ngồi trên ghế dựa, nhắm hai mắt vừa ăn hạt, trên mặt hiện lên ý cười, lẩm bẩm:
- A, ta còn thực sự đánh giá thấp bản lĩnh những người này, ta mới chân trước đưa Trần Lạc về nhà, đám người này chân sau dĩ nhiên liền phát hiện, hơn nữa còn dám đào góc tường nhà lão nương, chà chà… Xem ra mị lực tiểu Trần Lạc đúng là không phải lớn một cách bình thường.
Phát hiện Hiên Viên Đồng không có trả lời, Tiểu Mạn Đà La mở mắt ra, nhìn dáng vẻ suy tư của nàng, không nhịn được trêu chọc:
- Thế nào? Thấy Tri Thu dùng tiếng đàn câu dẫn tình nhân của ngươi, trong lòng không được thoải mái sao? Có phải là ghen hay không?
- Ta ăn cái đại đầu quỷ nhà ngươi.
Hiên Viên Đồng ném hết chỗ hạt chắt trong tay về phía đối diện, Tiểu Mạn Đà La phảng phất như vô ảnh, tay vung một cái liền tiếp hết thảy chỗ hạt chắt bị ném tới, cười nói:
- Ta cũng không nói giỡn với ngươi, khi ở lầu Vạn Hoa, lúc Tri Thu lần đầu tiên nhìn thấy Trần Lạc cũng trợn cả mắt lên, huống chi ngươi có khi nào thấy đại đầu gỗ như nàng chủ động đánh đàn câu dẫn đàn ông chưa?
- Ta quản làm gì.
Hiên Viên Đồng và Tiểu Mạn Đà La là tỷ muội nhiều năm, nàng ta có đức hạnh gì cũng quá rõ ràng. Đương nhiên, không thừa nhận cũng không được, lời Tiểu Mạn Đà La nói là sự thực, lúc ở lầu Vạn Hoa nàng cũng thấy ánh mắt Tri Thu nhìn Trần Lạc có chút không đúng, hơn nữa tiếng đàn vừa rồi hiển nhiên cũng là tấu cho Trần Lạc nghe.
- Đối với rất nhiều người mà nói, Trần Lạc thần bí không rõ xác thực như một câu đó, sẽ khiến rất nhiều người hiếu kỳ, nhưng ngươi nên rõ ràng, đầu gỗ Tri Thu kia tuyệt đối không phải dạng người hiếu kỳ, không bằng nói dù Trần Lạc hai lần nghịch thiên, hay ba tới bốn lần nghịch thiên, đối với Tri Thu cũng chẳng có gì là hiếu kỳ, đã như vậy, ngươi cảm thấy Tri Thu vì sao có thể dùng tiếng đàn câu dẫn Trần Lạc?
Tiểu Mạn Đà La không hề hoãn miệng, tiếp tục nói:
- Nghĩ lại ngươi vì sao phải tìm Trần Lạc lén lút nói chuyện? Giữa các ngươi có bí mật gì, nghĩ đến Tri Thu vì sao cũng tìm hắn lén lút nói chuyện? Giữa hai người bọn họ có phải cũng có bí mật gì hay không?
Tiểu Mạn Đà La nói cũng khiến Hiên Viên Đồng không khỏi rơi vào trầm tư, chính mình tìm Trần Lạc nói chuyện là vì Nguyên Tố Tâm, còn nguyên nhân Tri Thu tìm hắn là gì đây? Đặc biệt Tri Thu trước giờ vẫn như nữ tử không nhiễm bụi trần, tại sao hết lần này tới lần khác đối với Trần Lạc lại…
Đang suy nghĩ, Tiểu Mạn Đà La phía đối diện bỗng nhiên cất tiếng cười to, nụ cười này lay tỉnh Hiên Viên Đồng, nàng lập tức ý thức được chính mình bị lừa rồi, cười mắng:
- Hay cho nữ nhân đê tiện âm hiểm nhà ngươi, ta suýt chút nữa bị ngươi cho vào tròng rồi.
- Ha ha, nhìn xem, ta nói ngươi động tình với Trần Lạc, ngươi còn không thừa nhận, lần này lộ ra sơ hở rồi nhé? Nhìn vẻ mặt lo lắng của ngươi vừa nãy, chỉ lo tình nhân của ngươi bị Tri Thu đoạt đi phải không?
- Ngươi nói bậy, ta không có!
Hiên Viên Đồng lườm nàng một cái, thề thốt phủ nhận.
- Không có sao? Nếu đúng như thế, tại sao ngươi phải lo lắng về hắn như vậy?
- Ta…
Trong lúc nhất thời, Hiên Viên Đồng không biết nên đáp lại như thế nào, Tiểu Mạn Đà La thì vẫn bát nháo như trước, tiếp tục trêu chọc:
- Thậm chí còn không tiếc nói xấu Kiếm Và Hoa Hồng chúng ta, nếu nói ngươi không động tâm với Trần Lạc, ai tin đây.
Trước đây dù sao hắn cũng từng cứu phe phái lang thang, cũng như cứu sư phụ ta một mạng, bây giờ nhìn tính mạng hắn nguy ngập, lẽ nào ta không nên nhắc nhở hắn sao?
- Được rồi, ta thừa nhận ngươi dùng cớ này thực khiến tỷ tỷ không cách nào phản bác.
Hiên Viên Đồng hỏi:
- Ta muốn hỏi ngươi, vì sao ngươi lại dẫn Trần Lạc đến nơi này?
- Người ta không có chỗ ở, ta xuất phát từ lòng hảo tâm cho bọn họ tới chỗ này tá túc, có sai lầm gì sao?
- Ngươi biết rõ ràng tình huống của hắn ở lại trấn nhỏ biên hoang sẽ vô cùng nguy hiểm, ngươi xem một chút lúc này mới được bao lâu, có bao nhiêu đạo linh thức đã tiến vào điều tra?
- Người ta cũng là muốn thịnh tình mời hắn thôi.
- Sau khi mời thì sao, ai có thể chứa được hắn?
Thấy thần tình Hiên Viên Đồng rất nghiêm túc, Tiểu Mạn Đà La cũng thu lại vẻ cười cợt, nói:
- Đồng Đồng, ngươi biết tại sao ta nói ngươi động tâm với Trần Lạc không? Bởi vì hiện tại đầu óc ngươi đều lo lắng cho hắn, căn bản không cách nào tĩnh tâm suy nghĩ những chuyện khác.
- Hiện giờ ta không có tâm tình nói giỡn với ngươi.
- Ta cũng không có nói giỡn.
Tiểu Mạn Đà La nghiêm nghị, nói:
- Ta thừa nhận khi nhìn thấy Trần Lạc tại lầu Vạn Hoa cũng rất kinh ngạc, dù sao gia hỏa này quá đặc thù, tạm thời không nói chuyện hắn hai lần nghịch thiên, chỉ cần trình độ lĩnh vực Trận pháp của hắn là tuyệt thế vô song, nhất định sẽ ảnh hưởng đến lợi ích của rất nhiều người, chỉ một điểm này thôi cũng đủ khiến các thế lực lớn không chứa được hắn. Ta tin tưởng, có rất nhiều người muốn mượn hơi Trần Lạc, nhưng ta cũng rất tin tưởng càng có nhiều người hơn muốn diệt trừ hắn. Bất quá bọn họ nghĩ thế nào thì nghĩ, nhưng sợ là không có một ai dám động thủ.
- Tại sao?
- Tại sao à?
Tiểu Mạn Đà La đặt nắm hạt chắt trong tay lên bàn, lại rót cho mình một chén rượu, nói:
- Nửa năm trước sau khi Trần Lạc bị thẩm phán, ngươi biết chuyện gì xảy ra không?
- Biết, ma quân Thất Dạ tới đưa Trần Lạc đi.
- Vậy có biết Thất Dạ còn làm gì khác không?
Lúc đó Hiên Viên Đồng đã hôn mê, thế nên chỉ biết được tin Ma quân Thất Dạ tới đưa Trần Lạc đi từ sư phụ.
- Lúc đó Ma quân Thất Dạ giết một người của đám mây, hơn nữa còn nói ra, nếu đám mây còn dám đánh chủ ý trên người Trần Lạc, hắn tất nhiên sẽ tàn sát đám mây đẫm máu.
- Có chuyện này sao?
Hiên Viên Đồng kinh ngạc không thôi.
- Ta không biết Trần Lạc và Ma quân Thất Dạ có giao tình gì, thế nhưng có thể khiến Thất Dạ nói ra lời này, dùng đầu ngón chân nghĩ đến giao tình của hai người cũng là loại sinh tử, chuyện này tuy không nhiều người biết, thế nhưng các đại lão vinh quang đoàn cũng biết được, bọn họ xác thực đều muốn diệt trừ Trần Lạc, nhưng trước khi diệt trừ Trần Lạc, bọn họ không thể không cẩn thận ước đoán hậu quả, Ma quân Thất Dạ là nhân vật cỡ nào, ai còn không biết, nếu hắn dám buông lời, vậy thì nhất định sẽ đi làm, ngày hôm nay ai dám động Trần Lạc, ngày hôm sau có thể phải xuống hoàng tuyền, đừng nên hoài nghi, Ma quân Thất Dạ tuyệt đối làm được.
- Ma quân Thất Dạ xác thực rất khủng bố, nhưng bằng vào thực lực Lang gia cảnh địa, nội viện Trung Ương cũng tuyệt đối không sợ một Ma quân Thất Dạ.
- Bọn họ có thể không sợ Thất Dạ, thế nhưng bọn họ cũng sẽ không động thủ với Trần Lạc, chí ít khi đám mây không có thái độ rõ ràng, bọn họ sẽ không động thủ.
Truyện khác cùng thể loại
46 chương
177 chương
21 chương
72 chương
219 chương
501 chương
198 chương
3 chương
48 chương
19 chương