Thiên Vu
Chương 57
Trần Lạc không quan tâm Tiết Thường Uyển, hắn lật xem một quyển sách cũ nát, thần kinh cảnh giác.
Trần Lạc nhặt quyển sách này ngay bên cạnh, tùy tiện lật xem, là loại nhật ký. Trần Lạc không đọc kỹ vì chú ý thấy có một cánh cửa đá trong nhà đá.
- Này, quyển sách đó là gì?
Trần Lạc nhanh chóng cất sách vào ngực, lắc đầu, nói:
- Không có gì, là sách tạp nham.
Thấy Trần Lạc cảnh giác mình như sợ trộm, Tiết Thường Uyển thấy hơi khó chịu. Tiết Thường Uyển lớn như vậy lần đầu gặp người lạnh lùng như Trần
Lạc.
Tiết Thường Uyển bĩu môi, lầm bầm:
- Nhỏ mọn.
Rất nhanh Tiết Thường Uyển cũng chú ý thấy cánh cửa đá, nàng đi qua phát hiện cánh cửa không có trận pháp gì, là khép hở. Lần này Tiết Thường
Uyển học khôn, cửa đá vừa mở ra liền xông vào ngay. Không cần biết sẽ gặp thứ gì Tiết Thường Uyển quyết tâm cất trước nói sau, nàng khiêu khích liếc Trần Lạc.
Trần Lạc không vội vàng mở cửa đá, hơi ngần ngừ. Bởi vì Tiết Thường Uyển có tu vi mạnh mẽ, nếu bên trong có bảo bối gì thì chắc chắn không cướp lại nàng. Tiết Thường Uyển còn mở thiên địa khủng bố, linh hải kiểu đó cứng như đá, bảy linh mạch biến dị của Trần Lạc không là gì trước mặt nàng.
- Để ta mở.
Tiết Thường Uyển cố ý thể hiện thực lực, nàng giơ tay lên, ống tay áo trượt xuống lộ ra cổ tay trắng mềm. Các ngón tay nhẹ chạm vào cửa đá, ánh sáng trắng bắn ra, thoạt trông bình thường nhưng ẩn chứa ngũ chuyển linh lực cường đại. Không biết có phải vì nhờ mệnh chi linh hải nên linh lực của Tiết Thường Uyển cho người cảm giác không thể dao động.
Cảm ứng được điều này Trần Lạc hơi giật mình, nhíu chặt mày, thầm thở dài. Mệnh chi linh hải không uổng được gọi là cứng như đá, thật sự không thể lay động, không có đường phá.
Răng rắc!
Cửa đá bị mở ra, Tiết Thường Uyển nói một câu đầy ẩn ý:
- A! Đã lâu không đánh nhau với ai.
Trần Lạc buồn cười, hắn nghe ra được Tiết Thường Uyển đang ám chỉ nếu hắn còn dám cướp đồ là nàng sẽ không nể mặt. Trần Lạc lắc đầu, nhấc chân đi vào. Bên trong là một hành lang dài, hành lang tỏa ánh sáng đỏ. Tiết Thường Uyển căng thẳng nhìn, cuối hành lang có một khối tinh thạch nhỏ cỡ bàn tay lơ lửng trong không trung. Tinh thạch màu đỏ thẫm tỏa ánh sáng đỏ rực rỡ, nó bập bềnh giữa không trung, chậm rãi xoay tròn.
Tiết Thường Uyển kinh kêu:
- Trời ạ, Hỏa Vân Tinh!
Tiết Thường Uyển phát hiện Trần Lạc như mũi tên vọt ra ngoài, lắc người một cái có hai tàn ảnh đi kèm, chớp mắt hắn đã ra ngoài bảy, tám thước.
Tiết Thường Uyển chửi thầm trong bụng:
- Chết tiệt!
Tiết Thường Uyển nhảy lên, người nhẹ tựa chim yến, mũi chân đạp vách tường bên cạnh bay qua. Chỉ vài giây Tiết Thường Uyển đã vượt qua Trần
Lạc.
Trần Lạc nhìn Tiết Thường Uyển áo trắng lướt qua, hắn chửi tục:
- Cha nó!
Trần Lạc vận chuyển linh lực bảy mạch thi triển Tàn Ảnh Tam Động, đánh ra Oai Vũ Vô Tướng Quyền.
Trong hành lang yên tĩnh bỗng vang tiếng hổ gầm điếc tai:
- Grao!
Tiết Thường Uyển quay đầu lại, mặt trắng bệch suýt té xuống đất, bởi vì có con cọp đang rượt theo nàng. Đó là con cọp cao hai thước, như hư như thực, rất là hung mãnh, bá đạo vô song.
- Đây là... Đây là oai vũ chi hồn, trời ạ, ngươi tu luyện Oai Vũ Vô Tướng Quyền đến đại viên mãn?
Tiết Thường Uyển cực kỳ giật mình, vội né tránh. Khi mãnh hổ gầm rống xông tới đập vào vách tường phát ra tiếng nổ, tường thủng một lỗ to,
Tiết Thường Uyển nhìn qua thấy Trần Lạc đã chạy phía trước từ lâu.
- Trần Lạc, sao ngươi có thể tồi tệ như vậy?
Tiết Thường Uyển quát mắng, chưa nói xong thì thấy Trần Lạc xoay người lại, nhìn nàng chằm chằm.
Trần Lạc nhe răng nói:
- Mỹ nữ, có cơ hội hẹn gặp lại.
Trần Lạc nói xong lắc người, hai tàn ảnh theo hai bên hắn.
Trần Lạc giơ đôi tay, hai tàn ảnh cũng giơ tray.
Trần Lạc vận chuyển linh lực bảy mạch biến dị đánh ra Oai Vũ Vô Tướng Quyền đại viên mãn.
- Grao!
- Grao!
- Grao!
Ba con cọp hung tàn, ba hồn Oai Vũ Vô Tướng Quyền ngưng tụ ra, lắc đầu, há mồm to gầm rống, rầm rập chạy qua, hành lang sụp đổ. May mắn tu vi của Tiết Thường Uyển cường đại, thân pháp nhẹ nhàng nếu không đã bị vùi vào phế tích. Không biết trải qua bao lâu, khi Tiết Thường Uyển vất vả chạy đến cuối hành lang thì nơi này đã thành phế tích, không còn bóng dáng Hỏa Vân Tinh.
- Trần Lạc, đồ vô sỉ!
Tiết Thường Uyển là người có tính tình dễ chịu nhưng bây giờ khuôn mạt đẹp tuyệt trần tràn ngập tức giận. Tiết Thường Uyển nghiến răng, nàng sống lớn như vậy lần đầu tiên bị chọc tức ói máu.
- Cái tên chết tiệt, dám đùa ta như vậy, ta nhất định sẽ dạy ngươi một bài học!
Tiết Thường Uyển muốn chửi Trần Lạc vài câu để trút cơn tức ra nhưng nàng quá giận, đầu nhức muốn chết. Tiết Thường Uyển ngồi xổm xuống che trán.
Tiết Thường Uyển lầm bầm:
- Tức chết ta, thật là tức chết ta, sao lại có kẻ vô sỉ như vậy?
Đám người Đinh Tử Hiên, Bạch Kiếm, Cao Phi, Vạn Lập Quần, Phương Hồng
Quang, Diệp Thanh trốn ra từ sơn mạch không tụ hợp với các lão sư Tiểu
La Thiên học viện. Cuộc chiến nhà đá không chỉ khiến đám học đồ tự cho rằng là thiên tài bị đả kích, Trần Lạc thiể hiện thực lực bảy linh mạch biến dị càng làm đám người Đinh Tử Hiên, Bạch Kiếm, Cao Phi, Vạn Lập
Quần, Phương Hồng Quang, Diệp Thanh hoảng sợ. Trong sáu người trừ Bạch
Kiếm ra, năm người khác đều bị thương. Đinh Tử Hiên bị thương nhẹ nhất, ngực bị Trần Lạc đánh một đấm hơi khó chịu. Diệp Thanh bị thương nặng nhất, khuôn mặt rất thêm thảm, sưng như đầu heo. Giờ phút này, đám người Đinh Tử Hiên, Bạch Kiếm, Cao Phi, Vạn Lập Quần, Phương Hồng Quang, Diệp Thanh tụ tập trong rừng.
Mặt Đinh Tử Hiên âm trầm dặn dò:
- Không cho phép ai nói ra chuyện trong nhà đá đó biết chưa?
Tuy Đinh Tử Hiên không nói ra nhưng Diệp Thanh, Bạch Kiếm, Cao Phi, Vạn Lập Quần, Phương Hồng Quang hiểu lý do giấu kín.
Sáu người đều là học đồ nổi tiếng trong Tiểu La Thiên học viện. Đặc biệt Đinh Tử Hiên, Diệp Thanh là một trong các nhân vật đại biểu. Nếu đồn ra ngoài cả đám vây công Trần Lạc chẳng những không thể đánh gục hắn còn bị đánh bầm dập thì sao đứng vững trong Tiểu La Thiên học viện được? Sau này làm sao ngẩng đầu làm người?
Bạch Kiếm đứng dậy nói:
- Các ngươi về học viện trước đi, ta muốn về nhà một chuyến.
- Về nhà? Bạch Kiếm, ngươi muốn làm cái gì?
- Yên tâm, Bạch Kiếm ta cũng là người cần mặt mũi, ta sẽ không nói ra chuyện trong nhà đá.
Bạch Kiếm hít sâu, nói:
- Trần Lạc đã mở bảy linh mạch biến dị đả kích ta rất lớn. Còn hai tháng là đến hội thi Kim Thủy Vực, khi đó nếu ta muốn đánh bại Trần Lạc thì phải nhờ vào tài nguyên của gia tộc.
Bạch Kiếm nói xong đi thẳng.
Đinh Tử Hiên dặn dò nhiều lần mãi khi đám người Vạn Lập Quần, Phương
Hồng Quang thề thốt mới đi. Trên đường Diệp Thanh thẫn thờ, tinh thần bị đả kích mạnh. Đinh Tử Hiên không dám mang Diệp Thanh về thẳng Tiểu La
Thiên học viện, chữa lành vết thương trên mặt nàng rồi tính tiếp.
Chớp mắt ba ngày qua đi. Ba ngày qua Tùng Lâm Tiểu linh Giới vẫn là người đến người đi, chuyện sơn mạch biến dị thì mọi người chỉ biết đại khái là nó dị biến. Mấy Vinh Diệu đoàn vào trong mạo hiểm, không hiểu sao sơn mạch sụp đổ, không tìm thấy bảo bối gì.
Truyện khác cùng thể loại
7 chương
138 chương
80 chương
242 chương
47 chương