Thiên Vu

Chương 505

Mọi người trong Thiên Khải tửu lâu giật mình, khó tin nhìn. Phong lôi trận gào thét vận chuyển, như vòi rồng gầm rống trong đại sảnh. Phong quyển tàn vân, lôi điện giao nhau trong trận tượng. Mơ hồ thấy mấy trận sư trung cấp vùng vẫy, bọn họ như tôm cá trong nước sôi, có giãy dụa cỡ nào cũng không thể trốn thoát. Chu Hạo Phi trợn to mắt nói: - Dừng tay cho ta! Mắt Chu Hạo Phi bắn ra tia sáng trừng Trần Lạc. Chu Hạo Phi là thiên tài minh tưởng ra ý niệm tiểu tinh thần, lợi dụng ý niệm cường đại có thể trực tiếp trùng kích tinh thần hải của đối phương. Lúc trước Mã Liên Hoa, Long Tiểu Tiểu bị ý niệm của Chu Hạo Phi trùng kích nên tinh thần tán loạn, trận pháp gia cố trên người biến mất. Giờ phút này, Chu Hạo Phi lại sử dụng ý niệm định công kích tinh thần hải của Trần Lạc. Một giây, hai giây, ba giây. Thanh niên giả mạo Tiêu Du Tử vẫn ngồi yên trên ghế, ngón tay tùy ý gõ mặt bàn. Từng phù văn huyền ảo ngưng diễn ra như đom đóm bay múa trên đầu ngón tay Trần Lạc. Chu Hạo Phi thấy ý niệm của mình không thể lay động thanh niên giả mạo Tiêu Du Tử thì sợ hãi, cũng khó hiểu vô cùng. Nhưng bây giờ Chu Hạo Phi không rảnh suy nghĩ, gã lại tăng cường ý niệm công kích. Tiếc rằng vô dụng, ý niệm của Chu Hạo Phi công kích thanh niên giả mạo Tiêu Du Tử như đá chìm đánh biển. Đừng nói là trùng kích, thậm chí không gợi nên gợn sóng. Sao có thể như vậy... Lần đầu tiên Chu Hạo Phi gặp tình huống quái dị như vậy, gã không tin tà lại sử dụng ý niệm công kích. Kết quả vẫn như cũ, không được. Một lần, hai lần, ba lần, bốn lần đều không được. Chu Hạo Phi hít sâu một hơi, trong lòng hoảng sợ không nói nên lời. Chu Hạo Phi lạnh lùng quát: - Rốt cuộc ngươi là ai? Thanh niên giả mạo Tiêu Du Tử không đáp, chỉ liếc Chu Hạo Phi một cái, lười quan tâm. Bộ dáng thanh niên giả mạo Tiêu Du Tử nhàn nhã, tùy ý, biểu lộ thật tự nhiên chứ không phải giả bộ. Cảm giác như trời có sập xuống thanh niên giả mạo Tiêu Du Tử cũng sẽ không nhíu mày. - Hừ! Mặc kệ ngươi là ai, hôm nay ta muốn ngươi trả giá nặng nề! Chu Hạo Phi là thiên tài nổi bật trong giới trận pháp, minh tưởng ra ý niệm tiểu tinh thần, gã rất quan tâm danh tiếng của mình. Vừa rồi Chu Hạo Phi lợi dụng ý niệm không thể trùng kích tinh thần hải của đối phương làm gã cảm thấy rất mất mặt. Huống chi nhiều người có mặt đang nhìn, nếu đồn ra Chu Hạo Phi không làm gì được một trận sư lang thang thì sau này gã còn mặt mũi nào đứng trong giới trận pháp? Chu Hạo Phi nghĩ đến đây bắt đầu vận chuyển tinh thần lực, người phát ra ánh sáng rực rỡ. Tinh thần lực khổng lồ như nước chảy cuồn cuộn, mọi người trong đại sảnh kinh thán. Hai tay Chu Hạo Phi bay múa, mười ngón ngưng diễn, phù ấn thoáng hiện, trận tượng hình thành. Chớp mắt Chu Hạo Phi gia cố tật phong trận cho mình, cơ thể biến mơ hồ. Bên người Trần Lạc liên tục xuất hiện bốn trận tượng. Sơ cấp vân vụ trận. Trung cấp thanh diễm trận. Trung cấp chướng nhãn trận. Cao cấp cầm nã trận. Cái gọi là chuyên gia vừa ra tay liền biết. Chu Hạo Phi mới vận chuyển tinh thần lực đã nói lên tinh thần lực của gã siêu cường đại, tuyệt đối nổi bật trong trận sư cao cấp. Chớp mắt gia cố tật phong trận cho mình là thủ đoạn các trận sư thường dùng. Bởi vì trận sư đánh nhau ngưng diễn phù văn cần thời gian, cần tác chiến du kích. Nếu đứng im trực tiếp ngưng diễn phù văn, đối thủ là trận sư còn đỡ, nếu là vu sư thì chưa bày trận pháp xong đã bị giết. Những điều này không còn quan trọng, khiến mọi người tán thán là trong mấy giây Chu Hạo Phi liên tục bày ra bốn trận pháp vân vụ trận, thanh diễm, chướng nhãn, cầm nã, trận vị khá là kỳ diệu. Trận sư đánh nhau chú trọng chiến lược, như ván cờ, khi nào, ở trận vị nào, bày trận pháp gì đều có các bước riêng. Kinh nghiệm đánh nhau của Chu Hạo Phi vô cùng phong phú, chiến lược cao minh. Ít nhất đám trận sư trong đại sảnh nhìn bố cục chiến lược của Chu Hạo Phi đều tỏ vẻ không biết nên đối phó ra sao. Chu Hạo Phi bày trận vị quá ao minh, dù ngăn được một, hai trận pháp cũng sẽ rơi vào hai trận pháp khác. Đã rơi vào trận pháp thì cao thủ như Chu Hạo Phi sẽ không cho ngươi cơ hội thở dốc. Làm sao phá? Mọi người tập trung ánh mắt vào thanh niên giả mạo Tiêu Du Tử. Khiến người thấy lạ là thanh niên giả mạo Tiêu Du Tử vẫn ngồi im không nhúc nhích, không thèm ngẩng đầu lên. Dù bị bốn trận tượng bao vây thanh niên giả mạo Tiêu Du Tử vẫn không nhúc nhích. Mọi người đều biết một khi bị trận pháp bao phủ nghĩa là tinh thần bị tỏa định, cơ hội trốn thoát bằng không. Thanh niên giả mạo Tiêu Du Tử mặc cho chính mình bị trận pháp bao phủ, tại sao không chống cự? Thanh niên giả mạo Tiêu Du Tử muốn làm gì? Không biết, không ai hiểu rõ. Ngón tay Trần Lạc vẫn chậm rãi gõ mặt bàn. Giờ phút này, đầu ngón tay Trần Lạc quấn quanh mấy trăm phù văn huyền ảo, một số phù văn mọi người xem hiểu, còn lại không ai biết. Mắt thấy biến dị vân vụ sơ cắp Chu Hạo Phi bay ra bắt đầu lấp lánh, rốt cuộc thanh niên giả mạo Tiêu Du Tử hành động. Không! Nên nói là ngón tay gõ mặt bàn rốt cuộc ngừng lại. Khi ngón tay thanh niên giả mạo Tiêu Du Tử ngừng rõ, mấy chục phù văn trên mặt bàn ngưng diễn ra trận tượng to cỡ bàn tay. Mọi người giương mắt nhìn, kinh ngạc rớt tròng mắt, lại là bốn cực quang trận sơ cấp nhỏ bé không đáng kể. Thanh niên giả mạo Tiêu Du Tử có ý gì? Mới rồi thanh niên giả mạo Tiêu Du Tử lợi dụng cực quang trận đánh tan trận tượng luyện ngục xích viêm trận, không lẽ hắn vẫn muốn sử dụng cực quang trận công kích bốn trận pháp của Chu Hạo Phi sao? Có thể không? Không! Tuyệt đối không có khả năng! Khi mọi người đều cho rằng không thể thì cảnh tượng khiến người khó tin lại xảy ra. Bốn cực quang trận sơ cấp trên mặt bàn nhỏ cỡ bàn tay, bình thường không có gì lạ lấp lánh. Bốn trận pháp vân vụ, thanh diễm, chướng nhãn, cầm nã Chu Hạo Phi bày ra bỗng nhiên... Tan biến, biến mất như nước bốc hơi. Trời! Giờ phút này, mọi người ngây như phỗng, tư duy đông lại, đầu óc trống rỗng. Nếu nói lúc trước thanh niên giả mạo Tiêu Du Tử lợi dụng cực quang trận sơ cấp công kích luyện ngục xích viêm trận trung cấp đã khiến người khó tin thì giờ đây, khi hắn lại dùng bốn cực quang trận sơ cấp đánh tan bốn trận pháp vân vụ, thanh diễm, chướng nhãn, cầm nã Chu Hạo Phi bày ra đã không thể chấp nhận được, vì chuyện này trái với định luật trận pháp. Nếu nói ai giật mình, khó tin, không chấp nhận được nhất thì đó là Chu Hạo Phi. Gã biết rõ hơn bất cứ ai trận pháp gã bày ra có uy lực như thế nào, sao có thể bị cực quang trận nho nhỏ đánh tan? - Không! Không có khả năng! Ta không tin! Có lẽ vì quá giật mình, tình cảnh này làm Chu Hạo Phi thấy bị sỉ nhục, gã tức giận mặt đỏ gay, cắn răng quát to. Chu Hạo Phi điên cuồng vận chuyển tinh thần lực, hai tay nhanh chóng múa, ánh sáng đỏ nhạt lấp lóe quanh thân gã. Cánh tay Chu Hạo Phi xuất hiện tàn ảnh, quanh người gã toàn là cánh tay, đếm không xuể.