Thiên Vu
Chương 471
- Cái này còn không phải bó tay chịu trói? Dù sao hơn một ngàn thủ vệ, là Quang Minh Thủ Vệ giả có ai không phải tu vi cao cường? Dù Lạc gia lợi hại đến mấy cũng không đánh lại, dù hắn có bản lĩnh đó nhưng không dám đối địch với Quang Minh Thủ Vệ đoàn.
- Ta không biết Lạc gia có bản lĩnh hay không, ta cũng không biết Lạc gia có dám đối địch với biến dị chi linh. Nhưng khi đó Lạc gia cho ta cảm giác rất tùy ý, không chút sợ hãi. Ta cảm thấy Lạc gia lười so đo với người Quang Minh Thủ Vệ đoàn, lười đánh nhau cùng bọn họ nên mới đi theo họ.
- Vậy ngươi cảm thấy Lạc gia có phải là tội đồ hắc ám không? Bây giờ mọi người đều nói đám người xâm nhiễm hắc ám, cấu kết hắc ám, ký kết khế ước tà ác nên mới lợi hại như vậy trong khi không có tu vi.
- Cái này thì gia không biết, nhưng gia không tin. Lạc gia dù gì là người nghịch với trời, dù tu vi mất hết nhưng với tư chất, ngộ tính của hắn muốn leo lên đỉnh trở lại cũng nhanh hơn người bình thường, cần gì cấu kết hắc ám, ký kết khế ước tà ác? Nhưng nói đi phải nói lại, rốt cuộc có chuyện gì thì chờ Quang Minh Thủ Vệ đoàn điều tra là biết, người Quang Minh điện cũng đã đến.
- Đúng vậy! Nghe nói khá nhiều người Quang Minh điện đến, còn có Vạn đại thống lĩnh.
- Vạn đại thống lĩnh? Chính là Vạn Tinh Văn nghe đồn máu lạnh vô tình, tu vi cường đại, thủ đoạn vô cùng tàn nhẫn khiến nhiều yêu ma quỷ quái nghe tiếng sợ vỡ mật?
- Đúng vậy! Chính là hắn!
Giờ phút này, trên đại điện Quang Minh Thủ Vệ đoàn Kim Thủy Vực tụ tập hàng trăm nam nhân mặc áo trắng. Bọn họ cực kỳ vạm vỡ, đứng thẳng tắp, chắp hai tay sau lưng, mặc không biểu tình. Áo màu trắng điểm xuyết ngôi sao. Loại trang sức này là quang minh thánh y, chỉ người Quang Minh điện mới có tư cách mặc.
Hơn một trăm người này là Quang Minh Thủ Vệ giả dến từ Quang Minh Thủ Vệ đoàn, mỗi người có thực lực cực kỳ cường đại cộng với quanh năm chém giết cùng thế lực hắc ám nên trên cơ thể mỗi người óc ý túc sát. Bọn họ đứng đây, mạnh mẽ khiếp người đóng băng không khí trong đại điện.
Trên đài cao, một nam nhân khoảng ba mươi tuổi ngòi trên ghế, khuộn mặt lạnh lùng, gò má trái có một vết sẹo đỏ như con rết bò, đôi mắt lạnh lùng làm người rợn tóc gáy. Người này là một trong các đại thống lĩnh uy chấn thiên hạ của quang minh, Vạn Tinh Văn.
Giọng Vạn Tinh Văn âm trầm như con người gã:
- Ngươi chính là Trần Lạc?
Vạn Tinh Văn lên tiếng khiến nhiệt độ trong đại điện giảm mạnh, tựa như mùa hè nóng bức bỗng thành đông băng giá.
Trần Lạc đứng bên dưới, thân hình gầy gò trông hắn yếu đuối. Đặc biệt là xung quanh có hai trăm Quang Minh Thủ Vệ giả cường đại, hung hãn phụ trợ càng toát lên vẻ yếu đuối của Trần Lạc, yếu như thể một Quang Minh Thủ Vệ giả nhúc nhích một ngón tay là sẽ đè bẹp hắn.
Trần Lạc gật đầu, giương mắt nhìn lên. Đôi mắt sâu thẳm gia nhau với ánh mắt ao nước lạnh thấu xương của Vạn Tinh Văn. Trong mắt Trần Lạc không có gợn sóng, chỉ có bình tĩnh, tĩnh như bóng đêm. Mặc kệ ánh mắt của Vạn Tinh Văn lạnh lẽo cỡ nào đều không ảnh hưởng Trần Lạc.
Hai người đối diện nhau, như gió rét rít gào trong bóng đem, dù gió có lạnh lẽo đến đâu thì trời đêm vẫn cứ là trời đêm.
Vạn Tinh Văn lạnh lùng nói:
- Ngươi khác với tưởng tượng của.
- Có chuyện gì không? Nếu không thì ta về, đang bận.
- A?
Thái độ tùy ý của Trần Lạc làm Vạn Tinh Văn bất mãn nhưng gã chỉ nhướng mày, không lộ biểu tình khó chịu ra mặt.
Vạn Tinh Văn nói:
- Trước giờ không ai dám nói lời đó với ta, ngươi là người thứ nhất.
- Ai đều có lần đầu tiên, ngươi cũng không ngoại lệ.
Trần Lạc mỉm cười nói:
- Huống chi...
Trần Lạc chưa nói xong đã bị tiếng quát chói tai át đi:
- Càn rỡ!
Người lên tiếng không phải Vạn Tinh Văn mà là một nam nhân thân hình cao to, mặt gã cực kỳ dữ dằn, trừng mắt Trần Lạc. Ánh mắt nam nhân rất khó chịu, nhìn Trần Lạc như ngó tội đồ hắc ám.
Nam nhân cao to hét lên:
- Dám can đảm bất kính với Vạn thống lĩnh của chúng ta, mau quỳ xuống trả lời!
Trần Lạc khó chịu, nhướng mày liếc nam nhân hung hãn, cười hỏi:
- Như thế nào?
Nam nhân hung dữ gằn từng chữ:
- Ta - Kêu - Ngươi - Quỳ - Nói - Chuyện!
- Các ngươi nghi ngờ ta là tội đồ hắc ám nhưng dó chỉ là nghi ngờ, bây giờ ta chưa bị định tội tại sao phải quỳ?
Trần Lạc có tiếp xúc với Quang Minh điện, biết đám người này cậy tài khinh người, tư chất bất phàm, tu vi cao cường, lại có quyền lợi rất lớn, nắm giữ quyền sinh sát nên thường không để ai vào mắt. Trần Lạc nói mấy lời này là với Vạn Tinh Văn, nhưng gã chỉ nhìn hắn chứ không đáp. Trần Lạc thấy vậy bật cười, lắc đầu. Trần Lạc biết lần này Quang Minh Thủ Vệ đoàn không chỉ thẩm vấn hắn.
Quả nhiên nam nhân đứng đằng trước nhất quát to:
- Quỳ xuống!
Cùng với tiếng hét chói tai là ánh sáng lấp lóe quanh người nam nhân hung hãn, cực kỳ chói mắt. Hơi thở thần thánh cường đại ập đến.
Vù vù vù vù vù!
Bóng người biến mất, khi xuất hiện đã đứng trước mặt Trần Lạc, một bàn tay to như núi cao chụp xuống đầu hắn.
Vu sư của Quang Minh điện là tinh anh trong tinh anh sàn lọc từ khắp thế giới. Có lẽ thiên phú của bọn họ không cao nhất, ngộ tính không mạnh nhất nhưng tâm tính cứng cỏi nhất. Quang Minh điện có cách tu hành rất đặc biệt, nghe đồn sau khi tu luyện cơ thể cực kỳ cứng rắn, linh hồn kiêu ngạo bất khuất, hết sức lợi hại. Bọn họ không theo đuổi tu vi mà là sức chiến đấu, người ra từ Quang Minh điện dù là vu sư trung cấp cũng có khả năng trong thời gian ngắn tiêu diệt một vị vu sư cao cấp.
Nghe thì hơi khoa trương nhưng sự thật đúng là thế. Dù hiếm có người kiểm chứng nhưng không ai nghi ngờ, lý do rất đơn giản, chỉ bằng vào ba chữ Quang Minh điện.
Người tấn công Trần Lạc tên là Chu Sơn Nhạc, một đội trưởng dưới tay Vạn Tinh Văn trong Quang Minh điện. Người hệt như tên, lưng hùm vai gấu, đứng như núi cao, Chu Sơn Nhạc là một vu sư cao cấp. Khi công kích Chu Sơn Nhạc không phát ra linh tượng, gã không để Trần Lạc vào mắt. Nhưng phải nói một chiêu của Chu Sơn Nhạc nhìn như đơn giản vô cùng lại ẩn chứa lực lượng quang minh không thể đối kháng, chứa sát khí cường đại. Vu sư cao cấp bình thường không thể ngăn nổi chiêu này.
Trần Lạc không nhúc nhích, chỉ đứng yên tại chỗ. Bàn tay to của Chu Sơn Nhạc chụp xuống bỗng khựng lại giữa không trung. Không, nói đúng ra không phải khựng lại mà bị một bàn tay bóp cổ tay Chu Sơn Nhạc. Trần Lạc không ra tay, một người khác đã hành động, là một nữ nhân đột nhiên xuất hiện.
Nữ nhân cũng mặc quang minh thánh y, sau lưng là áo choàng đỏ máu, khuôn mặt xinh đẹp lạnh lùng làm người nghẹt thở. Nàng đẹp như vùng đất băng giá, điêu linh, tiêu điều, nghiêm nghị.
Trần Lạc từng gặp nữ nhân này, khoảng một năm trước khi cổ ích trong Tiểu Tùng Lâm linh giới xuất thế thì nàng cũng có mặt.
Truyện khác cùng thể loại
10 chương
12 chương
532 chương
201 chương
44 chương
116 chương
125 chương
85 chương