Thiên Vu
Chương 400
Mọi người tận mắt thấy Trần Lạc bị đại thương thiên thẩm phán tán loạn nhưng bây giờ lại... Ngưng ụt? Trên thế giới không có chuyện nào quái dị, thần kỳ hơn hình ảnh hiện giờ. Cái gì gọi là tán loạn tổ hợp lại? Chính là đây. Cái gì gọi là chết đi sống lại? Chính là đây.
Giật mình, kích động, khó tin, đây là cảm nhận của mọi người. Đặc biệt là Trần Lạc sống lại vẫn đứng thẳng, ngẩng đầu nhìn mây sét tím vàng giữa hư không. Biểu tình Trần Lạc vãn kieu ngạo, ánh mắt vẫn bá đạo, khóe môi vẫn treo nụ cười ngông cuồng. Điều khác biệt duy nhất là linh tượng đang dựng dục dẫn phát thiên triệu không còn. Ba phân thân thần kỳ, quáic dị cũng mất. Dung nham biến dị cuồng bạo không tồn tại, người Trần Lạc không phát ra ánh sáng bảy sắc thiên nhiên tử nguyên, không có chút ánh sáng nào, không có chút linh lực.
Mọi người đều biết tuy Trần Lạc chết đi sống lại nhưng linh tượng, phân thân, lực lượng biến dị, thân xác thiên nhiên tử nguyên bảy sắc của Trần Lạc đã hoàn toàn bị thẩm phán tán loạn. Trước kia không ai có thể dùng linh thức điều tra ra Trần Lạc tồn tại, nhưng bây giờ linh thức của ai đều rõ ràng dò xét được.
Trần Lạc bị đại thương thiên thẩm phán hoàn toàn thành phế vật.
Dù như vậy biểu tình Trần Lạc vẫn lạnh lùng, kiêu ngạo, khi lên tiếng giọng nói rất yếu ớt nhưng khí thế luôn cuồng ngạo, bá đạo.
Trần Lạc gằn từng chữ:
- Đại! Thương! Thiên! Thẩm! Phán!
Trần Lạc nhìn chằm chằm mây sét tím vàng giữa hư không, quát to:
- Lão tử nói rồi, hôm nay không chết không bỏ qua! Ta còn chưa chết sao ngươi có thể ngừng thẩm phán? Đến, tiếp tục đi! Đến đây!
Trần Lạc phát ra tiếng gầm, miệng mũi và các lỗ chân lông trào máu, người hắn đẫm máu.
Tia chớp tím vàng sớm biến mất, mây sét cuồn cuộn dần tan biến.
Thẩm phán đã ngừng?
Có lẽ.
- Lăn xuống!!! Lăn xuống!!!!
Trần Lạc là người cực đoan, không sợ, dù bây giờ không có chút linh lực hắn vẫn không sợ đại thương thiên thẩm phán.
Nhìn thanh niên áo lam điên cuồng, các đại nhân vật Trung Ương học phủ thầm thán phục. Trên đời này e rằng không ai cuồng, bá đạo hơn Trần Lạc.
Trần Lạc không sợ trời, không sợ một chút nào.
Tan biến.
Khi mây sét cuồn cuộn tan biến, bầu trời xanh biếc xuất hiện, ánh nắng chiếu xuống, mọi người nhận ra đại thương thiên thẩm phán đã ngừng.
- Ha ha ha ha ha ha! Ha ha ha ha ha ha!
Trần Lạc ngửa đầu cười to, tiếng cười không ai bì nổi, bễ nghễ thiên hạ.
- Đây chính là đại thương thiên thẩm phán sao? Ha ha ha ha ha ha! Cũng chỉ có thế, ha ha ha ha ha ha!
- Ông trời, hôm nay ngươi không được thì về sau cũng không được, vĩnh viễn vĩnh viễn không được!
- Ngươi không được, vận mệnh không được, các thần cũng không được. Trong thiên địa này đừng hòng có ai thẩm phán Trần Lạc ta, ha ha ha ha ha ha!
Trần Lạc duỗi ai tay ra, cười to, người ngã ra sau. Trần Lạc té xuống đất, tiếng cười ngừng.
Mây sét tím vàng giữa hư không hoàn toàn biến mất. Khi thiên uy không còn, các đại nhân vật Trung Ương học phủ vội chạy lại. Hách Thiên Nhai điều tra vết thương của Trần Lạc, những người khác rất sốt ruột. Giây lát sau Hách Thiên Nhai hé môi muốn nói lại thôi.
Hách Thiên Nhai lên tiếng:
- Không cảm ứng được hơi thở lực lượng nào, sợ là lực lượng của Trần Lạc đã bị thẩm phán hoàn toàn đánh tan.
Ngụy đại tổng quản sốt ruột hỏi:
- Vết thương thì sao? Trần Lạc có hy vọng sống sót không?
- Không cảm ứng được linh hải, linh hồn, kinh mạch đều đứt, còn một hơi thở sự sống, hy vọng sống sót e rằng...
Hách Thiên Nhai không nói xong nhưng mọi người đều biết hy vọng sống sót của Trần Lạc rất mong manh.
- Mang hắn về trước đi, không tiếc mọi cái giá phải cứu hắn sống. Đúng vậy, không tiếc mọi cái giá!
Hách Thiên Nhai trực tiếp ôm Trần Lạc rồi biến mất. Các đại nhân vật Trung Ương học phủ lần lượt rời rời đi.
Mười vạn người không nhúc nhích, vẫn nằm sấp dưới đất. Không phải bọn họ không muốn, không thể nhúc nhích, không dám hành động mà là quên. Đúng vậy, quên cử động. Tuy đại thương thiên thẩm phán đã kết thúc nhưng hình ảnh xảy ra hôm nay khắc sâu trong đầu bọn họ, chưa lấy lại tinh thần được.
Hai linh nguyên Thái Âm linh nguyên, Đại Nhật linh nguyên, mười linh luân mênh mông, ba phân thân thủ hộ, dung nham biến dị cuồng bạo, Vạn Diệu chi môn, thân xác thiên nhiên tử nguyên, linh tượng đang dựng dục dẫn phát thiên triệu... Những điều này cái nào cũng siêu mạnh mẽ, biến thái làm người ta giận sôi, nghịch thiên gần như là kỳ tích. Những tồn tại này đều thuộc về một người, là tự tay hắn sáng tạo ra kỳ tích.
Tồn tại của người này là điên cuồng, độc nhất vô nhị, trước sau không có ai, xưa nay chưa từng có!
Thử hỏi có vu sư trung cấp nào đơn đấu độc với hơn hai mươi thức tỉnh giả Gia Cát Thiên Biên, Tịch Nhược Trần, Nghịch Lang Gia, Tiết Thường Uyển, Lạc Anh, Mạc Khinh Sầu, đánh cả đám miệng mũi chảy máu.
Hỏi có ai đánh tan bát phương đại trận?
Hỏi có ai ngang nhiên chỉ trích các đại nhân vật Trung Ương học phủ, đánh hơn một trăm đại nhân vật chạy vắt giò lên cổ?
Hỏi có ai chấn mười vạn khán giả chạy tứ tán, làm Thất Tinh Tiểu linh giới thủng lỗ chỗ.
Hỏi có ai dám khiêu chiến với pháp tắc thất tinh, đối kháng cùng pháp tắc thất tinh.
Hỏi có ai chống lại thiên nhiên chi mẫu, va chạm với thiên nhiên thẩm phán.
Hỏi có ai dám khiêu khích ông trời, đối chiến với đại thương thiên thẩm phán.
Không có! Đừng nói Trung Ương học phủ không có, Huyền Hoàng thế giới không có, kim cổ không có, kỷ nguyên thứ ba không có. Dù là kỷ nguyên thứ nhất, thứ hai có nhân vật giống như vậy không là một ẩn số.
Phương thiên địa này chỉ một mình Trần Lạc dám làm như thế, hắn thật sự làm được.
Một mình đấu thắng vô số thiên kiêu, đấu thắng bát phương đại trận, đấu thắng các đại nhân vật Trung Ương học phủ, đấu thắng pháp tắc thất tinh, đấu thắng thiên nhiên, cuối cùng đấu thua ông trời. không, có lẽ Trần Lạc không thau. Tuy Trần Lạc bị thẩm phán làm lực lượng tán loạn nhưng ít ra còn sống. Nếu Trần Lạc sống nghĩa là thắng, ở trong mắt mọi người hắn đã đâu thắng trời.
Trần Lạc tiêu sái, tùy ý, hờ hững không để bụng, như chuyện gì trong thiên địa, dù là sống chết cũng không ảnh hưởng đếnc hắn.
Trần Lạc cuồng ngạo, bá đạo, không ai bì nổi, cho dù đối diện thiên địa, đối diện các thần, đối diện vận mệnh Trần Lạc vẫn dám đấu một trận.
Trần Lạc là người sáng tạo kỳ tích, là chiến đấu giả điên cuồng vô pháp vô thiên, là nghịch thiên giả không kiêng nể gì.
Hôm nay hành động của Trần Lạc đủt ghi vào sử sách, để lại tiếng muôn đời, thành truền kỳ kim cổ. Sự tích điên cuồng của Trần Lạc lan nhanh chóng mặt, cái tên của hắn sẽ nổi tiếng thiên hạ.
Nhưng bản thân Trần Lạc e rằng đã chết, vì sau khi bị thẩm phán vết thương trên người hắn quá nặng, có sống tiếp được không thì cưha biết. Lùi một vạn bước cho dù Trần Lạc sống thì sau này hắn là phế nhân. Không có lực lượng có thể tu luyện lại, có thể linh hải có thể tu luyện lại, nhưng không còn linh hồn thì làm sao tu luyện? Dù giữ được linh hồn nhưng đó chỉ là linh hồn khiếm khuyết, không thể cộng hưởng thì làm sao tu luyện?
Truyện khác cùng thể loại
10 chương
12 chương
532 chương
201 chương
44 chương
116 chương
125 chương
85 chương