Thiên Vu

Chương 394

Ngươi cưỡng ép đánh tan bát phương đại trận, đánh các đại nhân vật Trung Ương học phủ chạy trối chết, làm Thất Tinh Tiểu linh giới thủng lỗ chỗ, hơn mười vạn người chạy tứ tán. Ngươi nghịch pháp tắc thất tinh rồi lại nghịch mẫu nguyên thiên nhiên, bây giờ nghịch thiên đến nỗi trời không dung. Ngươi nói gì? Lần này chơi lớn? Đây đâu chỉ là chơi lớn! Ầm ầm ầm ầm ầm! Mây sấm cuồn cuộn che trời như sóng thần điên cuồng gầm rống, tia chớp tím vàng lấp lóe. Thẩm phán chi chung liên tục ngân vang, chúng sinh vạn vật trong Thất Tinh Tiểu linh giới run lẩy bẩy, thời gian tĩnh lặng. Trần Lạc lắc đầu cười nhạt, bất đắc dĩ cảm thán rằng: - Thiên uy long trọng như vậy, xem tình hình thì ông trời muốn giết ta. Trần Lạc dứt lời. Xẹt xẹt xẹt xẹt xẹt! Một tia chớp nổ vang, mây sét phô thiên cái địa sôi sục như nước sôi. Hình như Trần Lạc bị tiếng sét hù giật mình, hắn cúi đầu bịt tai, nhíu mày nhìn mây sét trong không trung. Giọng điệu Trần Lạc rất là bất đắc dĩ nói: - Ta biết lão nhân gia người lợi hại, không cần hiển uy vậy đi? Thái độ của Trần Lạc làm người ta trợn mắt há hốc mồm. Mặt các đại nhân vật Hách Thiên Nhai vặn vẹo, khóe môi co giật. Bọn họ nhìn ra được Trần Lạc thoát khỏi trạng thái điên dại, lý trí rõ ràng, y thức tỉnh táo, biết nguy hiểm rất lớn nhưng chỉ có thái độ. Thái độ của Trần Lạc rất tùy ý, giọng điuệ toát ra bất đắc dĩ nhưng cho người cảm giác không để bụng, như không quan tâm đại thương thiên thẩm phán. Đây chính là đại thương thiên thẩm phán, đối diện thiên trái tim chỉ có thể kính sợ, sao ngươi dám tùy ý như vậy? Quá càn rỡ. Trần Lạc lắc đầu, than thở. Trần Lạc thu ánh mắt về, liếc qua hơn mười vạn người, ngưng lại trên người các đại nhân vật Trung Ương học phủ. Trần Lạc cười hỏi: - Các đại nhân vật, các ngươi kiến thức phi phàm, theo các ngươi thấy dưới tình huống này xác suất ta sống sót là bao nhiêu? Tuy các đại nhân vật ai nấy tu vi cao thâm khó dò, giậm chân sẽ làm Huyền Hoàng thế giới rung rinh, có uy tín, danh dự nhưng đối diện thiên uy bọn họ chỉ có thể nằm sấp dưới đất biểu đạt lòng tôn kính với trời. Khi Trần Lạc đặt câu hỏi, các đại nhân vật nhìn nhau, mắt to trừng mắt nhỏ sau đó cùng nhìn hướng Hách Thiên Nhai. Còn Hách Thiên Nhai thì sắc mặt khá tệ, môi mấp máy muốn nói lại thôi. Giờ phút này, trông Trần Lạc không giống như người sắp bị đại thương thiên thẩm phán. Trần Lạc giơ tay lên, ánh sáng bảy sắc thoáng hiện, một chồi non chớp mắt thành cây to. Trần Lạc dựa vào thân cây ngồi xuống, hai tay đút vào ống tay áo. Trần Lạc chậm rãi nói: - Thật ra các ngươi không nói gia cũng biết. - Tuy gia may mắn thông qua thiên nhiên chi mẫu thẩm phán, được đến lão nhân gia thừa nhận, trở thành thiên nhiên tử nguyên, có thể nói chúa tể một phương không thành vấn đề. Nhưng người dù sao là người, con người là sinh linh thấp kém, không có tư cách chúa tể thiên nhiên. Hành động của ta chắc nên gọi là du chế, hưm, có lẽ vậy. Điều này thiên nhiên chi mẫu biết, nên nàng mới giáng thẩm phán xuống. Gia may mắn thông qua thẩm phán, thiên nhiên chi mẫu cũng chỉ có thể giương mắt nhìn. Tuy nhiên, trên thiên nhiên chi mẫu còn có ông trời. - Ông trời không dễ qua mặt, tuy rằng sách cổ văn hiến không có ghi chép nhưng ta dám khẳng định trước ta có không ít người du chế, chắc đều bị ông trời thẩm phán chết. Còn gia e rằng cũng không ngoại lệ. Không nói gì khác, chỉ xem động tĩnh, tư thế thẩm phán chi chung, ta cảm ứng rõ ràng hôm nay ông trời không làm chết gia sẽ không bỏ qua. - Trần Lạc. Hách Thiên Nhai hét chói tai: - Đừng nói bậy bạ, hãy mau quỳ xuống xin trời tha thứ, không chừng... - Hách phủ chủ đúng không? Hách Thiên Nhai chưa nói xong đã bị Trần Lạc cắt ngang: - Với thân phân, địa vị, tu vi, thực lực của người chắc biết nhiều chuyện hơn gia. Người có thể cho ta biết hôm nay muốn giết ta là trời hay các thần không? Lời của Trần Lạc làm nhiều người khó hiểu. Mặt Hách Thiên Nhai cứng ngắc, không ngờ Trần Lạc sẽ hỏi mây câu đó. Hách Thiên Nhai lên tiếng, nhưng không phải trả lời Trần Lạc mà khuyên nhủ hắn phải cung kính với trời, đừng càn quấy. Trần Lạc tiếp tục bảo: - Sau khi thông qua thiên nhiên thẩm phán trong lòng ta bỗng có một thắc mắc, đó là bản thân nó chúa tể thiên địa hay các thần đứng phía sau? Câu hỏi của Trần Lạc làm Hách Thiên Nhai hoàn toàn biến sắc mặt, người run rẩy. Có vẻ trời nghe thấy lời bất kính của Trần Lạc, thẩm phán chi chung gióng lên, tiếng sấm trong không trung càng khủng khiếp. Trần Lạc ngẩng đầu nhìn trời, buồn cười: - Ha ha ha ha ha ha! Trần Lạc lắc đầu, nhắm mắt lại, biểu tình mệt mỏi. Trần Lạc lầm bầm: - Quả nhiên là tầng tầng màn đen... Hách Thiên Nhai hét chói tai: - Trần Lạc càn rỡ, mau quỳ xuống! - Được rồi. Trần Lạc phất tay, cười nói: - Nếu lão nhân gia chịu tha thứ thì đừng nói quỳ, có quỳ liếm gia cũng bằng lòng. Nhưng mâu chốt là ông trời sẽ tha cho gia sao? Dù gì là một con đường chết, ta quỳ làm chi? Hách phủ chu thấy ta nói đúng không? Trần Lạc nói làm Hách Thiên Nhai nghẹn họng. Trần Lạc nhìn Ngụy đại tổng quản, nói: - Ngụy lão đầu nhi, chắc lão không ngờ sự việc đến nước này? Ngụy đại tổng quản thật sự không ngờ Trần Lạc sẽ nói câu đó với mình, lão liếc trộm hư không, yên lặng. - Các ngươi làm ra cuộc thi đấu, lại uy hiếp, dụ dỗ đơn giản là muốn chúng ta diễn vở kích lớn toàn thiên hạ. Lão giở trò sau lưng làm ta rất khó chịu nhưng có thể thông cảm cho lão. Đương nhiên ta cũng biết lão dùng những thủ đoạn đó là vì tốt cho các học viên, các trận chiến qua đi chẳng những nâng cao ý thức chiến đấu cũng tăng tầm mắt cho mọi người, tăng uy danh. Quan trọng nhất là kích phát ra tiềm lực một số người, như ta có thể lĩnh ngộ thiên nhiên sâu hơn, vào trạng thái điên cũng là bị buộc. Lời của Trần Lạc làm các đại nhân vật Trung Ương học phủ đỏ mặt tía tai, lòng rất kinh ngạc, không ngờ hắn biết hết. - Đương nhiên nói nhưcng lời này không phải ta đang oán giận lão, nếu ta ở vị trí của lão e rằng cũng sẽ làm như vậy, thậm chí càng ác, càng hiểm hơn. Trần Lạc cười hỏi: - Lão Ngụy, có phải bây giờ rất hối hận, hối hận lúc ta vào trạng thái điên không nên giam cầm ta? Giọng Trần Lạc như chậu nước lạnh tạ thể xác, tinh thần Ngụy đại tổng quản run rẩy. Ngụy đại tổng quản ngẩng đầu lên, khó tin nhìn Trần Lạc, không ngờ hắn đoán được suy nghĩ trong lòng lão. - Không cần hối hận, nói thật cho lão biết, dù lão không giam ta thì ta vẫn sẽ tìm lão tính sổ. Lão không làm sai, ta trong trạng thái điênv lý trí không rõ ràng, làm việc theo ý thích. Trần Lạc đổi đề tài: - Nhưng con người lão quá con nít, lòng tò mò nặng. Lão rất muốn biết ta trong trạng thái điên sẽ kích phát ra tiềm lực lớn đến đâu, ha ha ha ha ha ha! Đừng nói là lão, bản thân ta cũng rất tò mò trong trạng thái điên ta sẽ như thế nào. - Điên... Trần Lạc nhắm mắt lại, đầu dựa vào thân cây.