Thiên Vu
Chương 380
- Muốn diệt lão tử?
Giọng Trần Lạc không còn như sấm ồm ồm mà như vọng lên từ lòng đất, thương cổ dày nặng. Mọi người nghi hoặc không biết tiếng bánh xe thương cổ phát ra từ đâu.
Răng rắc! Răng rắc! Răng rắc! Răng rắc!
Thanh âm chậm rãi vang lên, như bánh xe cổ bị phong ấn mấy vạn năm bắt đầu chuyển động.
Răng rắc! Răng rắc! Răng rắc! Răng rắc!
Ầm ầm ầm ầm ầm! đấu trường thí luyện rung bần bật, khán đài vòng tròn run rẩy. Đấu trường thí luyện to lớn rung rinh, lầu các lơ lửng trong không trung cũng run.
Răng rắc! Răng rắc! Răng rắc! Răng rắc!
Tiếng vòng bánh xe thương cổ ngày càng nhanh, đấu trường thí luyện run rẩy càng dữ dội như sắp có động đất.
- Ngươi chưa có tư cách này, ngươi không có! Ai cũng không có, cút, cút hết đi!
Hai mươi mấy người vây công Trần Lạc chưa hiểu đầu cuâti nheo gì thì cảm giác lực lượng thương cổ khổng lồ phát ra từ người Trần Lạc. Mấy thí sinh có bàn thạch linh hải bị chấn miệng mũi chảy máu, ngất xỉu ngay. Nếu không phải bọn họ xỉu nhờ lệnh bài tự động truyền tống thì rất có thể đã bị nghiền nát vụn. Đám người Thương Đông Lai, Lệ Vô Danh bị chấn miệng mũi phun máu bay ra. Đám Nghịch Lang Gia, Mạc Khinh Sầu, Tịch Nhược Trần cũng bị chấn khóe môi tràn máu. Gia Cát Thiên Biên bị chấn khẽ rên, không ngừng thụt lùi.
Chuyện gì?
Tình huống gì?
Hơn mười vạn người không biết chuyện gì xảy ra, chỉ biết giờ này khắc này nguyên Thất Tinh Tiểu linh giới run bần bật.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Răng rắc! Răng rắc! Răng rắc! Răng rắc!
Thanh âm thương cổ mênh mông như vòng xe liên tục không ngừng, như đến từ chân trời, từ mặt đất, từ bốn phương tám hướng. Dường như ngọn nguồn thanh âm phát ra từ Trần Lạc. Đặc biệt là hơn hai mươi người trong đấu trường thí luyện, bọn họ có cảm giác mãnh liệt nhất.
Đám người kinh khủng nhìn Trần Lạc, lòng kinh hoàng. Bởi vì bọn họ phát hiện linh luân của mình bỗng trở nên táo bạo, không bị khống chế tự động vận chuyển, như ngựa hoang thoát cương.
Sao có thể như vậy! Đây là lực lượng gì?
Linh thức mọi người cùng lúc tỏa định Trần Lạc, bọn họ cảm ứng được đó là một loại linh luân chi tức nhưng không biết là linh luân gì mà quái dị, khủng bố như vậy, không chỉ ảnh hưởng linh luân của bản thân mà còn làm đấu trường thí luyện run bần bật.
Khoan.
Linh luân thanh thế to lớn, mênh mông, cự luân thương cổ, mặt đất run rẩy.
Các dấu hiệu quen quá.
Không biết là ai trên khán đài vòng tròn hét to một tiếng:
- Hắn là... Hắn là Thiên Vương Lão Tử!
Mọi người lập tức nhớ đến truyền thuyết Thiên Ki Tiểu linh giới du nhạc viên. Nghe đồn lúc mới nhập học có một người tự xưng Thiên Vương Lão Tử với uy lực nhất linh luân khiêu chiến hai, ba trăm người trong du nhạc viên, sau đó xuất hiện lại chấn nhiếp vài vu sư cao cấp, một chiêu tiêu diệt trăm con Thị Huyết Hắc Ô Nha hung tàn. Đặc biệt là trước mặt công chúng không kiêng nể gì đùa giưỡn xâm phạm nữ thần Lạc Anh. Nghe nói Thiên Vương Lão Tử sờ khắp cơ thể nóng bỏng của Lạc nữ thần.
- Đúng rồi, Thiên Vương Lão Tử có được Thái Âm linh nguyên và linh luân thanh thế to lớn. Trần Lạc có hai linh nguyên thái âm và thái dương, linh luân cũng là thanh thế to lớn. Đúng là hắn!
- Hắn chính là Thiên Vương Lão Tử khinh nhờn nữ thần, công nhiên đùa giỡn Lạc Anh!
- Trời, không ngờ Thiên Vương Lão Tử là Trần Lạc!
- Đáng ghét, đáng hận chết được! Rốt cuộc tìm thấy thủ phạm!
Hơn mười vạn người không ai ngờ Thiên Vương Lão Tử bí ẩn, cường đại, quy dị, gan to bằng trời đùa giỡn Lạc Anh chính là Trần Lạc. Đúng vậy, ấn tượng của mọi người với Thiên Vương Lão Tử chỉ biết hắn có một Thái Âm linh nguyên, linh luân siêu cường đại. Cho đến nay mọi người lấy tiêu chuẩn này điều tra thân phận của Thiên Vương Lão Tử, nghĩ tới nghĩ lui nhưng không ngờ hắn có hai linh nguyên. Hắn chỉ công khai Đại Nhật linh nguyên, giấu đi Thái Âm linh nguyên và linh luân. Tên này thủ đoạn quá, che giấu rất sâu.
Khoan, lúc Trần Lạc cuộc thi đấu nhập học chẳng phải đã bị chứng thực là mở tử hải sao? Nếu là tử hải thì lấy đâu ra linh luân? Còn là linh luân khủng bố như vậy?
Không biết.
Mọi người mờ mịt.
Nói giật mình, nghi ngờ thì Lạc Anh kích động hơn ai hết. Lạc Anh không bao giờ người xâm phạm mình là Trần phú ông. Chấn kinh? Không còn, kinh nghi? Không còn, giờ phút này chỉ có lửa giận, giận ngập trời, cơn giận xấu hổ. Lạc Anh chỉ vào Trần Lạc, tức giận muốn hộc máu.
- Trần... Trần phú ông... Vừa rồi nhìn ngươi bị vây công, cô nãi nãi còn ra tay giúp, không ngờ ngươi là... Là... Bà nội nó... Là Thiên Vương Lão Tử... Bà nội ngươi... Ngươi... Ngươi đi chết đi!
Lạc Anh giận run người nhảy vọt lên hóa thân phượng hoàng xông hướng Trần Lạc.
Thấy Lạc Anh tấn công Trần Lạc mới giật mình nhớ ra chỉ lo đánh nhau đã quên việc này, chuyện đã lỡ hắn đành ra tay ngăn cản.
Lạc Anh hóa thân thành phượng hoàng cực kỳ hung tàn, giương cánh rợp trời, đấu trường thí luyện thành biển lửa. Tiếng phượng thó réo rắc bây giờ sắc nhọn chói tai. Bầu trời tối sầm như mặt trời bị mây den che kín, mọi người ngẩng đầu lên giật mình phát hiện từ khi nào bầu trời rậm rạp phi cầm điểu thú, nhiều không đếm xuể. Chúng nó được Lạc Anh triệu hoán như ong vỡ tổ từ bốn phương tám hướng vây kín đấu trường thí luyện. Nếu không phải đấuc trường có địa trận thủ hộ thì nơi này trong khoảnh khắc đã bị phi cầm điểu thú biến thành phế tích.
Luôn nghe nói Lạc Anh yêu diễm quyến rũ rung động thiên hạ nhưng không ngờ nàng có bản lĩnh triệu hoán phi cầm điểu thú.
- Hay cho Trần phú ông, ngươi giỏi thật! Cô nãi nãi xem ngươi như bằng hữu, nhiều lần ra tay giúp đỡ thế nhưng ngươi sàm sỡ ta?
- Hừ! Ngươi che giấu sâu thật, lợi hại! Ngươi khiến cô nãi nãi mở rộng tầm mắt! Có hai linh nguyên, một cái làm bằng hữu với ta, cái kia dùng để đùa giỡn ta đúng không? Bà nội nó, sao ngươi không cết đi?
Lạc Anh chửi mắng, có lẽ vì tức giận nên nàng chửi tục.
Lạc Anh nổi điên:
- Ngươi thích đùa giỡn, sờ cô nãi nãi đúng không? Vậy đến đây, qua đi! Ngươi sờ đi!
Trần Lạc bất đắc dĩ nói:
- Ta chỉ đùa với nàng một chút, không cần nghiêm túc như vậy.
- Nghiêm túc cái đầu ngươi, chết đi!
Chân thân phượng hoàng của Lạc Anh siêu cường đại, là chân thân mạnh nhất Trần Lạc đã thấy.
Không chỉ Lạc Anh tức giận, trên khuôn mặt đẹp tuyệt trần của Tiết Thường Uyển tràn đầy phức tạp, mặt mày giận dữ, trong mắt tràn ngập đau buồn. Tiết Thường Uyển cũng giật mình, nghi ngờ, tức giận. Tiết Thường Uyển giật mình sự thật Trần Lạc là Thiên Vương Lão Tử, nghi ngờ là hắn có tử hải thì làm sao có linh luân? Tiết Thường Uyển giống như Lạc Anh, tuy giật mình, nghi ngờ nhưng nhiều hơn là tức giận.
Tiết Thường Uyển cảm thấy tình cảm bị chơi đùa, lừa gạt. Hôn say đắm trên đỉnh núi Kim Thủy Vực, triền miên trong rừng rậm Trung Ương học phủ, tình cờ gặp trong Thần Cơ tháp thề hẹn. Ngày hôm qua ngươi cùng ta phong hoa tuyết nguyệt, khiếnc ta ngày nhớ đêm mong.9
Truyện khác cùng thể loại
10 chương
12 chương
532 chương
201 chương
44 chương
116 chương
125 chương
85 chương