Thiên Vu

Chương 372

Không chỉ Ngụy đại tổng quản nghe truyền âm, các đại nhân vật khác cũng nghe thấy. Bọn họ biết đó là giọng của đại trưởng lão Thất Tinh điện. Đại trưởng lão Thất Tinh điện phụ trách mọi sự vật cho cuộc thi đấu lần này, giờ đại trưởng lão Thất Tinh điện đột nhiên bảo có việc lạ? Các đại nhân vật Ngụy đại tổng quản không kịp phản ứng. - Việc lạ gì? - Không biết tiểu tử mặt trắng họ Trần làm gì mà kết cấu phong ấn cột thủy tinh bỗng rối loạn. - Cái gì? Nghe vậy mười mấy đại nhân vật Ngụy đại tổng quản đứng bật dậy, biểu tình tràn ngập khó tin hỏi: - Ngươi nói lại xem, cái gì loạn? - Kết cấu phong ấn cột thủy tinh rối loạn, các ngươi nhìn đi! Đại trưởng lão Thất Tinh điện dứt lời, trong lầu các hiện ra một mặt kính. Trong thủy kính hiện hình két cấu cột thủy tinh, các đại nhân vật hoảng sợ nhìn kết cấu run lên, lặng lẽ rối loạn. - Cái này... Các đại nhân vật trợn to mắt, kho tin. Bọn họ phát hiện nhịp kết cấu phong ấn cột thủy tinh run rẩy hòa cùng tiết tấu tiểu tử mặt trắng họ Trần gõ cột thủy tinh. Tiểu tử mặt trắng họ Trần gõ một cái là kết cấu cột thủy tinh sẽ run một cái. - Gặp quỷ! - Sao hắn làm được? - Tiểu tử mặt trắng họ Trần dùng một ngón tay gõ loạn kết cấud cột thủy tinh? Các đại nhân vật trong lầu các ai không phải là lão già sống tám mươi, một trăm năm? Ai không phải là người thấy rộng biết nhiều? Bọn họ bỗng cảm thấy mình sống nhiều năm rất uổng phí, vì các đại nhân vật không biết tiểu tử mặt trắng họ Trần làm cách nào. Nếu không thấy tận mắt các đại nhân vật không tin tưởng sự thật này. Đây là phong ấn dùng thất tinh pháp tắc diễn hóa ra, không phải trận pháp, lực lượng gì, từ khi nào biến yếu ớt như vậy? Yếu đến nỗi tiểu tử mặt trắng họ Trần dùng ngón tay gõ cốc cốc, không dùng lực lượng gì đã gõ rối loạn kết cấu phong ấn cột thủy tinh? - Lão Ngụy, làm sao đây? Cứ tiếp tục thế này thì không lâu sao phong ấn sẽ bị tiểu tử này gõ tan, khi đó lệnh bài tự do sẽ bị hắn lấy. - Đúng vậy! Làm sao đây? Mười vạn người đang mong chờ cuộc quyết đấu hỗn loạn đặc sắc, mới mở màn lệnh bài tự do đã bị tiểu tử tà môn này gõ láy mất. Chúng ta còn không nhìn ra mập mờ trong đó, đám tiểu tử Gia Cát Thiên Biên càng không nhận ra. Chờ bọn họ phản ứng lại thì lệnh bài tự do đã nằm trong tay tiểu tử này, quyết đấu kết thúc. Ngụy đại tổng quản là người quyết định thí luyện lần này, vì vậy phải làm gì do lão ra lệnh mới được. Ngụy đại tổng quản hít sâu đè nén nỗi kinh hoàng, khi lên tiếng thì giọng khào khào chói tai, lắp bắp nói: - Trời... Tuyệt đối không... Không thể... Không thể ch otiểu tử này thực hiện được... Không thể! Ngụy đại tổng quản hít sâu nhìn chằm chằm tiểu tử mặt trắng họ Trần vừa đánh nhau với Lệ Vô Danh vừa gõ cột thủy tinh. Ngụy đại tổng quản quát to: - Hay cho tiểu tử mặt trắng tồi tệ âm hiểm quái dị tà môn nhà ngươi! Ngươi làm lão phu hoàn toàn mở mắt! Tốt, tốt, tốt! Ngươi giỏi! Ngươi hay! Ngươi lợi hại! Ngươi là gia! Lợi hại phải không? Phong cho ta! Sử dụng thất tinh pháp tắc chi nguyên phong kín cột thủy tinh lại, hoàn toàn phong ấn. Ta chờ xem tiểu tử này làm sao gõ! - Lão Ngụy, tiểu tử mặt trắng họ Trần cực kỳ tà môn, lỡ lại gõ hỏng kết cấu thì sao? Không thể không đề phòng! - Đúng vậy! Ngụy đại tổng quản gật đầu, vung tay lên. Ngụy đại tổng quản quát to: - Không thể cho hắn gõ tiếp, nhanh chóng sử dụng pháp tắc lực lượng vận chuyển sức mạnh phản phệ hất tiểu biến thái tà môn này ra! Cứ dùng sức, trọng thương hắn! Hắn thích dùng ngón tay gõ đúng không? Xé rách ngón tay hắn ra! Đấu trường thí luyện, trên lôi đài. Gió to nổi lên, bão cát kéo cát bụi, bên trong là đao ảnh của Lệ Vô Danh. Lệ Vô Danh chúa tể thiên nhiên hậu thổ xung quanh điên cuồng công kích, nhưng mãi đến bây giờ vẫn không làm gì được thanh niên áo lam. Biểu tình thanh niên áo lam thản nhiên, từ đầu đến cuối tựa người vào cột thủy tinh, ngón tay gõ cây cột, một tay khác không nhanh không chậm vung tự nhiên. Vù vù vù vù vù! Gió cát đầy trời đột nhiên ngưng tụ, Lệ Vô Danh ngừng công kích, thân hình hiện ra giữa không trung. Lệ Vô Danh trợn to mắt, ánh mắt khó tin, hoảng sợ nhìn Trần Lạc. Trong thí luyện chiến đấu Lệ Vô Danh chính mắt thấy Trần Lạc một chiêu đánh gục Quý Trường Diệu, gã biết hắn rất mạnh. Nhưng Trần Lạc không tưởng tượng nổi Trần Lạc cường đại đến mức này, dù gã hóa thân thành ấn, chúa tể thiên nhiên hậu thổ xung quanh vân không thể công phá. Trần Lạc mỉm cười nói: - Nghỉ một lúc đi? Trần Lạc nhẹ nhàng tự nhiên, đang định nói gì thì mọi người chợt thấy biểu tình hắn thay đổi, nụ cười biến mất. Cột thủy tinh bỗng tỏa sáng. Tất cả chưa hiểu gì thì bùm một tiếng, Trần Lạc như diều đứt dây bay ngược ra ngoài đập vào bát phương thiên hạ phòng ngự trận rồi té xuống đất. Hình ảnh xảy ra quá nhanh, mọi người không kịp thấy rõ ràng. Khi tất cả phản ứng lại Trần Lạc đã quỳ một gối xuống đất, một tay ấn mặt đất chống người. Ngón taygõ phong ấn cột thủy tinh từ khi nào đã đỏ rực như tôm luộc, bốc khói. Trần Lạc chậm rãi đứng dậy, khuôn mặt trắng trẻo tái nhợt, khóe môi vương tơ máu. Mười vạn khán giả kêu lên. Hơn chín mươi người trong đấu trường thí luyện mắt to trừng mắt nhỏ, bởi vì bọn họ Trần Lạc bị cột thủy tinh phản phệ nên mới bay ra ngoài, nhưng hình như hắn không làm gì. Trần Lạc chỉ dùng ngón tay gõ, không sử dụng bất cứ lực lượng gì, tại sao cột thủy tinh đột nhiên phản phệ hắn? Uy lực phản phệ quá cường đại. Mới rồi Lệ Vô Danh dùng hết sức lực nhưng không làm Trần Lạc nhúc nhích một ly, bây giờ hắn bị chấn miệng phun máu tươi, một bàn tay đỏ rực run bần bật, bốc khói, dù không tàn phế cũng bị thương nặng. Ngạo Phong, Tần Phấn liếc nhau, thấy hoảng sợ trong mắt đối phương. Ngạo Phong nghi hoặc hỏi: - Cánh tay Trần Lạc bị thương khá nặng, trong thời gian ngắn khó thể hồi phục, sao có thể như vậy? Vương tử điện hạ nhíu mày nói: - Tuy ta không biết ngón tay hắn gõ cái gì nhưng có một điều chắc chắn là hắn không sử dụng lực lượng gì, không thể nào dẫn đến cột thủy tinh phản phệ. Nếu ta đoán đúng thì các đại nhân vật học phủ lén giở tò cố ý chân thương Trần Lạc. - Tại sao học phủ làm vậy? Trần Lạc không làm gì hết, không lẽ ngón tay hắn gõ uy hiếp đến phong ấn trong cột thủy tinh? - Nếu không vì điều đó thì học phủ sẽ không chấn thương hắn. - Sao có thể như vậy? Lãnh Cốc không nghĩ ra được Trần Lạc chỉ dùng ngón tay gõ làm sao uy hiếp cột thủy tinh? Lãnh Cốc không biết, Ngạo Phong không rõ, Tần Phấn cũng vậy. Cánh tay trái thanh niên áo lam đỏ rực bốc khói, hắn nhúc nhích ngón tay nhưng rất khó khăn, như thể đua thấu xương, trán toát mồ hôi lạnh. Trần Lạc ngẩng đầu lên, lau máu vương khóe môi, đôi mắt sâu thẳm nhìn chằm chằm lầu các hoa lệ giữa hư không bát phương đại trận. Không ai biết chuyện gì, mọi người nghi ngờ.