Thiên Vu

Chương 361

Như Ngạo Phong, Tần Phấn đoán, lý do Trần Lạc chỉ thủ chứ không tấn công thứ nhất là vì nghĩ cho cảm nhận của đối thủ, thứ hai là nhân cơ hội tìm hiểu rõ lực lượng huyết mạch là gì. Trần Lạc không ngờ lần này Trung Ương học phủ chơi trò vô sỉ như thế. Không biết Trung Ương học phủ lại sử dụng pháp tắc gì trong Thất Tinh Tiểu linh giới, Trần Lạc cảm giác áp lực mênh mông vô hình đột ngột giáng xuống, đè ép hắn nửa bước khó đi, không ngẩng đầu lên được, cảm giác như cõng hòn núi to. Trần Lạc định rút ra nhưng vô dụng, vì hắn không cảm ứng được. Càng làm Trần Lạc khó chịu là Quý Trường Diệu công kích trở nên điên cuồng. - Bên ta có chuyện ngoài ý muốn, ngươi khoan đánh. Lúc trước Quý Trường Diệu luôn công kích điên cuồng nhưng không làm gì được Trần Lạc khiến gã thấy bị nhục. Giờ Quý Trường Diệu nhìn động tác Trần Lạc chậm chạp, linh lực biến yếu, gã hiểu đây là cơ hội chiến thắng. Nghe Trần Lạc tìm cớ làm sao Quý Trường Diệu chịu dừng tay? Chẳng những Quý Trường Diệu không ngừng mà còn sấn tới. Trần Lạc bị Trung Ương học phủ đùa với thủ đoạn tồi tệ, tâm tình của hắn cực kỳ tệ, ngọn lửa bốc cháy trong lòng. Trần Lạc kiềm nén lửa giận khuyên Quý Trường Diệu ngừng lại: - Ta kêu ngươi ngừng lại không nghe thấy sao? - Ngươi nghĩ rằng mình là ai? Ngươi nói ngừng là ta sẽ dừng sao? Quý Trường Diệu tìm về tự tin, kiêu ngạo nói: - Nói cho ngươi biết, hôm nay ta sẽ giẫm ngươi dưới chân, cho mọi người biết ngươi không phải là đối thủ của Quý Trường Diệu ta! - Lão tử diệt ngươi chỉ bằng một cái búng tay, vì lo cho mặt mũi của ngươi nên mới đánh lâu như vậy, bây giờ ngươi lên mặt? Trần Lạc bị pháp tắc vô hình đè ép mặt trắng bệch, trán đầy mồ hôi. Trần Lạc trừng Quý Trường Diệu, trầm giọng quát: - Cút đi, nếu không thì hôm nay lão tử đánh ngươi hấp hối! - Chỉ bằng vào ngươi? Quý Trường Diệu nổi giận gầm lên một tiếng, giơ tay cào ngực Trần Lạc. Trần Lạc thụt lùi ba bước mới đứng vững, ngực áo bị cào rách, có thể thấy vuốt đỏ thẫm. Các khán giả ồ lên. Vương tử điện hạ cam đoan: - Quý Trường Diệu cào nhát này hôm nay dù không chết ít nhất ba, năm năm không xuống giường được! Trong đấu trường thí luyện mọi người thấy kỳ lạ, vì lúc trước Trần Lạc còn dễ dàng ứng đối sao bỗng nhiên trở nên khó khăn? Trần Lạc không chỉ bị Quý Trường Diệu đánh liên tục thụt lùi mà ngực bị thương nặng. Chuyện gì đây? Không biết, không ai hiểu rõ. Tuy nhiên những học viên hy vọng đả đảo Trần Lạc thấy hình ảnh này thì rất hưng phấn gào to Quý Trường Diệu tất thắng, Trần Lạc phải thua. - Trần Lạc, ngươi chỉ có thế. Lòng tự tin của Quý Trường Diệu tăng cao, gã quát to phát ra tiếng sói tru điếc tai. Đầu sói khổng lồ lộ ra biểu tình dữ tợn, mắt Quý Trường Diệu đỏ ngầu, lông dựng đứng như kim sắt, rất đáng sợ. Cơ bắp Quý Trường Diệu nổi lên cục cục cứng như đá, hai vuốt mười ngón cong như kiếm. Quý Trường Diệu rống to: - Hôm nay Quý Trường Diệu ta muốn cho mọi người biết ngươi chỉ là tên hề! Quý Trường Diệu biến thành sói giương nanh múa vuốt, gã như mũi tên vọt ra ngoài. - Ha ha ha ha ha ha! Chịu chết đi! Trần Lạc đứng đối diện Quý Trường Diệu, hai tay siết chặt, trán không ngừng toát mồ hôi. Tốc độ của Quý Trường Diệu rất nhanh, chớp mắt đã đến nơi. Hai vuốt cong giơ lên, lực lượng sắc bén cỡ bảy, tám ngàn vạn quân làm người run sợ. Ai đều biết nếu không đỡ được vuốt này thì không chết cũng tàn phế. Mắt thấy đôi vuốt của Quý Trường Diệu sắp chộp xuống vai Trần Lạc, mọi người chưa hiểu ra sao thì bỗng thấy gã khựng tại chỗ. Cổ tay Quý Trường Diệu bị Trần Lạc bóp chặt. Không ai biết Trần Lạc ra tay bao giờ, cảm giác như hắn chưa từng hành động, như thể tay hắn vốn nên cầm cổ tay Quý Trường Diệu. Tim Quý Trường Diệu đập nhanh, biến sắc mặt. Quý Trường Diệu muốn tránh thoát nhưng không thể nhúc nhích, đôi tay Trần Lạc nhìn như bình thường vậy mà gã không thể lay động, không một chút nào. Đôi tay Trần Lạc như thiên nhiên. Trong phút chốc. Vù vù vù vù vù! Người Trần Lạc phát ra ánh sáng ngưng tụ thành vòng tròn, là vầng mặt trời rực rỡ sắc vàng, liên tục trướng to lên. Một thước, hai thước... Mặt trời bay ra, ánh sáng rực rỡ, như thái dương chiếu ánh sáng xuống. Mắt mọi người mù lòa. Trần Lạc khoác áo mặt trời, cái đầu cúi xuống chậm rãi ngẩng lên. Khuôn mặt trắng nhu thanh tú tái nhợt, đôi mắt đen thẳm tựa sóng thần gầm rống, đầu mày chất chứa hổ sói giận dữ. Răng rắc! Quý Trường Diệu rú lên thảm thiết. Mọi người thấy hai vuốt của Quý Trường Diệu bị Trần Lạc bóp vặn vẹo, mười ngón tay xoắn vào nhau, móng vuốt như kiếm cong gãy vỡ. Khi Trần Lạc giơ tay lên, năm ngón xòe ra, lòng bàn tay như thiên văn như vân lôi động. Năm ngón tay như kim như mộc như thủy như hỏa như thổ như năm cột chống trời. Trần Lạc một tay che trời vỗ xuống, mặt rời giáng xuống che trời. - Ta - Đã - Nói - Giết - Ngươi - Chỉ - Cần - Búng - Tay - Một - Cái! Trần Lạc một chưởng bấu đầu Quý Trường Diệu, tiếng ầm ầm vang lên. Mặt trời chói lòa, lông toàn thân Quý Trường Diệu dựng đứng như kim sắt bị chấn tán loạn, lỗ chân lông mở, máu chảy ra. Quý Trường Diệu không kịp hừ một tiếng đã mềm nhũn té xuống đất. Tĩnh! Toàn trường yên tĩnh! Một chiêu, không! Đó căn bản không phải chiêu thức, chỉ một bàn tay vỗ xuống. Quý Trường Diệu da dày thịt béo, nhanh như tia chớp, sức chiến đấu cao mấy ngàn vạn quân hoàn toàn tê liệt. Mãi đến bây giờ mọi người mới biết lúc trước chỉ phòng thủ, không tấn công, không phải không thể mà vì lo cho mặt mũi Quý Trường Diệu, hắn bất nhẫn một chiêu đánh gục gã. Không ngờ Quý Trường Diệu lấy ơn báo oán, không tự lượng sức. Giờ Quý Trường Diệu bị Trần Lạc một bàn tay vỗ xuống nằm bẹp dí, thật là gieo gió gặt bão. Thanh niên áo lam ngẩng đầu nhìn chằm chsằm lầu các lơ lửng trong không trung, gào thét: - Các ngươi muốn biết đúng không? Hãy mở to mắt, phát ra linh thức nhìn kỹ đây! Vù vù vù vù vù! Mặt trời rực rỡ sắc vàng trướng to mười thước, màu đỏ sậm, lại trướng lên, hai mươi thước, ba mươi thước, năm mươi thước, một trăm thước, ba trăm thước, một ngàn thước. Đấu trường thí luyện có đường kính ngàn thước, bát phương thiên hạ trận bao phủ vì phòng ngừa học viên đánh nhau phát ra dao động lan đến khán giả. Bát phương thiên hạ trận là một trong mười thiên hạ phòng ngự trận, có uy lực thần ma không thể lay động. Giờ phút này, Đại Nhật linh nguyên của Trần Lạc trướng to ngàn thước vừa đúng chạm vào bát phương thiên hạ trận. Đây là vầng mặt trời to khổng lồ, như mặt trời mọc phương đông, vầng mặt trời bá chiếu vô biên. Linh lực cuồn cuộn gầm rống trong mặt trời, càng trướng to cường đại, càng lúc càng điên cuồng, chấn bát phương thiên hạ trận kêu đì đùng. Thấy hình ảnh này, mười vạn người trong đấu trường thí luyện to lớn ngơ ngẩn, đều bị vầng mặt trời rung động. Đây là uy lực thật sự của Đại Nhật linh nguyên sao?​