Thiên Vu
Chương 294
- Ta cũng không biết mình là ai.
Tình huống gì?
Nữ nhân điên không biết mình là ai?
Trần Lạc hỏi lại:
- Nàng là ai?
- Ta chỉ là một vết tàn thức, nhưng... Có lẽ sắp biến mất.
Giọng nữ nhân sương khói ngày càng nhỏ:
- Ngươi phải đến Trung Ương học phủ Huyền Hoàng thế giới tìm ta biết không?
- Những lời nàng nói toàn là nói với ta?
Trần Lạc tràn đầy nghi ngờ về nữ nhân điên.
- Chỗ này trừ ngươi ra còn có ai khác sao?
Trần Lạc ngẫm nghĩ, lắc đầu, ngoài hắn ra dường như không có ai.
- Nếu không có ai thì tất nhiên là ta đang nói chuyện với ngươi.
- Nàng biết ta?
- Ta không biết ngươi, cũng không biết ngươi là ai, có lẽ trước kia biết nhưng bây giờ ta chỉ là một vết tàn thức, ký ứ đã mất chỉ còn lại chấp niệm.
Tàn thức, tên như ý nghĩa, là ý thức khiếm khuyết. Chỉ người có linh hồn cường đại mới tạo ra tàn thức được.
- Nàng kêu ta tìm nàng làm cái gì?
- Ta cũng không rõ, nếu tàn thức của ta chấp niệm đến vậy thì chắc có lý do gì, ngươi tìm đến ta liền biết.
Hỏi nàng cái gì cũng không biết?
Trần Lạc ngẫm nghĩ giây lát, nhìn nữ nhân tựa làn khói ngày càng nhạt nhòa, hỏi:
- Ta làm sao tìm được nàng?
- Đi Trung Ương học phủ Huyền Hoàng thế giới kiếm ta.
- Bây giờ ta đang ở đó, trong Trung Ương học phủ có nhiều người như vậy sao ta biết ai chính là nàng?
- Phù văn, trên người của ta có phù văn rực rỡ, hưm... Có lẽ là vậy... Phù văn rực rỡ như máu... A... Máu tươi... Phù văn như máu... Ha ha ha ha ha ha! Giống như máu... Máu...
- Tìm ta... Phải nhớ tìm ta! Nhất định phải... Tìm ta...
Nữ nhân điên biến mất, tan biến như làn khói, thanh âm yếu ớt biến mất.
Trần Lạc kêu mấy tiếng nhưng không ai trả lời. Mãi khi khẳng định tàn thức của nữ nhân điên hoàn toàn biến mất, Trần Lạc chìm trong suy tư. Trần Lạc không hiểu nổi nữ nhân điên kêu hắn tìm nàng vì chuyện gì. Trên người có phù văn rực rỡ như máu? Làm sao kiếm? Không elx Trần Lạc lột hết y phục nữ nhân trong Trung Ương học phủ nhìn cơ thể các nàng sao? Trần Lạc rất nghi ngờ có thể nữ nhân điên tìm lầm người.
Thứ nhất, nữ nhân điên xuất hiện trong vùng đất hư vọng có lẽ liên quan đến quyển sách hư vọng.
Trần Lạc chỉ ngẫu nhiên hình thành quan hệ khế ước với quyển sách hư vọng, trước đó có bao nhiêu người đã ký kết khế ước thì hắn không rõ.
Trần Lạc cho rằng nữ nhân điên không phải tìm hắn.
Nhưng nữ nhân điên làm sao để lại tàn thức ở đây? Làm sao nàng có mặt trong Trung Ương học phủ?
Không hiểu, Trần Lạc thật tình không hiểu gì.
Trần Lạc lắc đầu, khi hư vọng chi hỏa lại bốc cháy tinh họa thì hắn lười nghĩ tiếp. Sau này nếu có cơ hội gặp nữ nhân có phù văn rực rỡ trên người Trần Lạc sẽ hỏi thăm, còn không gặp thì đành chịu.
Bây giờ linh hồn của Trần Lạc đang nhận hư vọng chi hỏa đốt cháy tịnh hóa.
Ý thức còn nhưng cơ thể Trần Lạc hôn mê.
Giờ phút này, cơ thể Trần Lạc thoải mái nằm trên một cái giường, xung quanh phòng trang trí đơn giản. Một lão nhân ngồi bên giường, tay cầm cổ tay Trần Lạc điều tra.
Lão nhân hỏi:
- Ngươi biết kết quả Thẩm Phán đường đã thẩm phán tiểu tử này chưa?
Có một người khác đứng trong phòng, là một tên mập cao to, gã đứng đó như ngọn núi, khiến người thấy áp lực mãnh liệt. Đó là phó viện trưởng Long Xà viện, Vương Đức. Lão nhân ngồi trên giường không ai khác hơn là Ngụy đại tổng quản, người khống chế Trần Lạc trước cửa Long Xà viện.
Vương phó viện trưởng vốn ở trong Mật tháp quan sát tình huống của mấy đệ tử đặc biệt, biết tình hình nơi này vội vàng chạy tới. Nguyên nhân Vương Đức tìm đến Ngụy đại tổng quản rất đơn giản, cầu tình cho Trần Lạc.
- Đại tổng quan, ta đã điều tra rõ vụ việc. Trần Lạc bắt giữ, đánh chấp pháp viên, xem thường luật lệnh của học phủ là sai. Phán hình phạt nhốt ba tháng trong tầng thứ chín, chịu nghiệp hòa hình, khổ thiền hình là đúng. Nhưng trừ năm trăm điểm, phạt một ngàn sáu trăm vạn linh thạch thì quá nặng. Ta có đi xem, mặc dù truyền tống trận bị tổn hịa nhưng không đến mức hơn một ngàn vạn.
Vương Đức thấy Ngụy đại tổng quản im lặng thì cũng im theo. Vương phó viện trưởng vốn không giỏi ăn nói, lần này gã đến cầu tình cho Trần Lạc là bị buộc bất đắc dĩ. Lúc Bát trưởng lão gần đi có gửi gắm Vương phó viện trưởng, nếu Trần Lạc ở trong Trung Ương học phủ xảy ra chuyện gì thì chờ lão về sẽ xử gã. Vương Đức không sợ bất cứ ai trong Trung Ương học phủ nhưng rất sợ Bát trưởng lão. Khi Vương phó viện trưởng biết Trần Lạc xảy ra chuyện liền vội vàng quay về, gã nghĩ với thân phận của mình yêu cầu Thẩm Phán đường xử nhẹ không khó khăn gì, gã không sợ Thẩm Phán điện. Nhưng không ngờ người yêu cầu xử nặng Trần Lạc là Ngụy đại tổng quản, Vương phó viện trưởng buộc phải đến đây xin giùm hắn.
- Nặng sao? Ta thấy không nặng chút nào.
Ngụy đại tổng quản nhìn cổ tay Trần Lạc, chậm rãi nói:
- Tiểu tử này nhập học đã bốn, năm tháng, ngươi có biết hắn được bao nhiêu điểm không?
- Cái này...
Vương Đức ngần ngừ giây lát, cuối cùng nói:
- Không có điểm.
- Hừ! Nhập học bốn, năm tháng mà số điểm bằng không, tiểu tử này thật giỏi! Thời gian dài như vậy ăn uống trong học phủ mà không làm chút cống hiến, quá khốn kiếp!
- Từ khi Trần Lạc nhập học đa phần đọc sách trong Tàng Thư tháp.
- Tàng Thư tháp thì sao? Tàng Thư tháp không thể kiếm điểm? Dù chỉ là một chút? Tiểu tử này thật giỏi, không có một điểm, lão phu chưa từng thấy đệ tử nào quá quắt hắn. Tiểu tử này thật là, không có điểm mà ở lại Trung Ương học phủ thời gian dài như vậy được. Mấy ngày trước lão phu kêu người điều tra, tiểu tử này quát tắt không bình thường, Trung Ương Thử Luyện tháp không có kỷ lục của hắn thì thôi, Vinh Diệu tháp cũng không, Cống Hiến tháp không có. Chín tháp tu luyện đều không có ghi chép về hắn, nơi hấp thu linh khí như linh Vân Bảo tháp cũng không có hắn. Ta rất lấy làm lạ, không lẽ tiểu tử này không hút một chút linh khí nào sao?
Càng nói Ngụy đại tổng quản càng tức giận, lão hừ lạnh một tiếng:
- Hừm, ở Linh Quyết tháp có kỷ lục của hắn, nhưng bà nội nó, tiểu tử này chọn một bộ linh quyết đặc biệt miễn phí! Tốt, hèn gì tiểu tử này cả ngày ở trong Tàng Thư tháp, trong các tháp chỉ có Tàng Thư tháp là không cần điểm.
Khóe môi Vương phó viện trưởng co giật, không biết nên trả lời Ngụy đại tổng quản thế nào.
- Vương Đức, người khác không biết rõ ngươi nhưng ta thì hiểu.
Ngụy đại tổng quản khẽ thở dài:
- Hôm nay ngươi cầu tình cho tiểu tử này chắc là vì Bát trưởng lão đúng không?
Vương phó viện trưởng ngây người, nếu đã bị Bát trưởng lão nhìn ra thì gã không giấu giếm nữa. Vương Đức gật đầu.
- Tà lão bát uy hiếp ngươi?
Vương phó viện trưởng lại gật đầu.
Truyện khác cùng thể loại
10 chương
12 chương
532 chương
201 chương
44 chương
116 chương
125 chương
85 chương