Thiên Vu

Chương 290

Một đội trưởng Chấp Pháp Đường dẫn đầu trầm giọng quát to: - Đứng yên cho ta! Đội trưởng Chấp Pháp Đường ra lệnh cho người bên cạnh: - Báo cáo tình huống nơi này cho Kim đại đội trưởng. Đội trưởng Chấp Pháp Đường nhìn Trần Lạc chằm chằm, nghi hoặc hỏi: - Ta không tin tên này tà quái như vậy! Đội trưởng Chấp Pháp Đường nói xong giơ một khối lệnh bài lên, quát to: - Ta là đội trưởng Chấp Pháp Đường, Kim Tinh Vũ đội trưởng Thiên Quân Vinh Diệu đoàn! Bây giờ cho tất cả đệ tử có mặt quyền chấp pháp bắt giữ Trần Lạc học viện Long Xà viện! - Đánh cho ta! Vu Xuân phát ra một luồng linh quyết, người Chấp Pháp Đường cũng phát ra linh quyết. Tưởng Bình, Thường Đức Hải, Ký Anh Vũ, Trình Ngọc Thư, Triệu Ngân Hà, các cao thủ hơn trăm vạn quân cùng phát ra linh quyết. Trong phút chốc ánh sáng linh quyết bay đầy trời. Trần Lạc tiếp tục tiến lên chưa từng người lại, ánh sáng mặt trời lấp lóe, không còn thoáng qua mà liên tục nhấp nháy. Trần Lạc tung cú đấm, chín chín tám mươi mốt oai vũ chi hồn gầm rống bay ra. Lại một cú đấm, lại là chín chín tám mươi mốt oai vũ chi hồn. Bùm bùm bùm bùm bùm! Trần Lạc một hơi đánh ra trăm cú đấm, ngàn vạn sí quang cự hổ gầm rống xông lên. - Grao! Grao grao grao!!! Hổ gầm tung hoành, chấn đại địa run rẩy. Vô số oai vũ chi hồn và nhiều linh quyết va chạm với nhau, có cùng tan biến, có linh quyết ập đến, có sí quang cự hổ xông lên. Chiến! Chiến! Chiến! Trần Lạc không ngừng, bước ra một bước, hai đấm huơ không ngừng đánh ra oai vũ chi hồn. Từng sí quang cự hổ gầm rống xông hướng quảng trường truyền tống. Phía đối diện, bao nhiêu là người liên tục đánh ra linh quyết. Ầm ầm ầm ầm ầm! Bùm bùm bùm bùm bùm! Các oai vũ chi hồn, linh quyết va chạm trên không trung, mặt đất phát ra tiếng nổ điếc tai. Một mình Trần Lạc đấu với mấy ngàn đệ tử, hắn vẫn tiến tới trước, chưa từng dừng lại. Mấy đệ tử kách liên tục thụt lùi, bị oai vũ chi hồn của Trần Lạc buộc lùi về quảng trường truyền tống. Đội Chấp Pháp Đường tinh nhuệ đứng trong quảng trường truyền tống muốn xông lên nhưng bị oai vũ chi hồn buộc lùi về. Trần Lạc cất tiếng cười sấm sét: - Chiến! Chiến! Đến chiến đi! Ha ha ha ha ha ha! Chiến thiên hôn địa ám, không chiến không ngừng! Ánh sáng mặt trời càng đỏ rực bao bọc Trần Lạc như vầng mặt trời, vô số oai vũ chi hồn sí quang cự hổ bị hắn đánh ra, liên tục không dứt. Một mình Trần Lạc cách một khoảng xa đấu linh quyết với mây ngàn người nhưng không bị yếu thế, hình ảnh này quá điên cuồng, điên cuồng làm người ta khó tin. Trần Lạc có linh hồn như thế nào mới chịu nổi tần suất cộng hưởng diên cuồng như vậy? Trần Lạc ngưng tụ ra linh nguyên gì mới chịu được tiêu hao điên cuồng cỡ này? Linh lực của Trần Lạc như không bao giờ cạn, hoang phí thoải mái. - Các ngươi không được, thực lực quá yếu! Cút về kêu người! Cút! Cút! Cút! Chớp mắt sinh ra tám trăm oai vũ chi hồn sí quang cự hổ. - Cút! Vù vù vù vù vù! Lại tám trăm oai vũ chi hồn sí quang cự hổ. - Cút! Tám trăm oai vũ chi hồn sí quang cự hổ. Ánh sáng mặt trời rực rỡ làm người mù mắt, tiếng hổ gầm không dứt khiến màng tai đau đớn. Vô số oai vũ chi hồn gầm rống xông ra, chấn msặt đất rung rinh. Điên, người này điên rồi! Đám người xem kịch vui bị chia làm hai. Người nào đứng trước mặt Trần Lạc đều bị hắn dùng oai vũ chi hồn cưỡng ép đẩy vào quảng trường truyền tống. Bao nhiêu là người vòng quanh quảng trường nhưng không ai có thể xông ra ngoài, bị đánh liên tục thụt lùi. Quảng trường truyền tống vốn đơn sơ bây giờ thành biển người, bên ngoài không vào được, bên trong cũng không ra được. Oai vũ chi hồn phô thiên cái địa như phát điên liên tục xông hướng quảng trường truyền tống. Cái gì gọi là nhất phu đương quan vạn phu mạc khai? Chính là đây! Dùng lực lượng một mình đàn áp ngàn vạn đệ tử, buộc bọn họ vào góc tường, tiến không được mà lùi cũng không thể, uy mãnh biết bao! - Điên, điên rồi! Không phải con người, không phải người! Lạc Anh siết chặt hai tay, nghiến răng, không biết là nàng hưng phấn, hay kích động, hay sợ hãi? Giờ phút này, Lạc Anh cảm thấy máu nóng sục sôi, toàn thân dạt dào chiến ý. Lạc Anh rất muốn lao qua thử cảm giác nhất phu đương quan, nhưng nàng không dám, không có thực lực này, cũng không có can đảm đó. Lạc Anh gần như điên theo: - Quá yêu nghiệt! Quá khủng bố! Quá điên cuồng! Sao trên thế giới có siêu biến thái như Trần phú ông? Không chỉ Lạc Anh có cảm giác đó, vương tử đinẹ hạ bạn học Tần Phấn cũng vậy. Giờ phút này, mặt Tần Phấn đỏ rực, là máu nóng hưng phấn, là sự xúc động. Tần Phấn muốn lao qua thử cảm giác, nhưng gã không dám. Tần Phấn không biết mình có thực lực này không? Nhưng gã thật sự không dám. Tình cảnh một mình khiêu chiến với mấy ngàn người này dù Tần Phấn nằm mơ cũng chưa từng nghĩ đến. Oai vũ chi hồn đầy trời phô thiên cái địa buộc đám đệ tử tụ tập ở quảng trường truyền tống phải rời đi. Có nhiều người đi nhưng người vào càng nhiều hơn, bọn họ đều là đệ tử Bốn đại viện. Đám người nghe nói Long Xà viện có một yêu nghiệt thì chạy tới xem, nhưng mới đến quảng trường truyền tống đã thấy oai vũ chi hồn đầy trời, sợ mất hồn mất vía. Các đệ tử phản ứng lại, tham gia vào chiến đoàn, phát ra linh quyết. Ngày càng nhiều của Bốn đại viện chạy đến, khá nhiều cao thủ đánh trận đầu, nghênh đón oai vũ chi hồn từng bước áp sát. Bỗng nhiên tình hình có biến cố, một bát quái kính khổng lồ tỏa ánh sáng vàng bỗng xuất hiện trong không trung. Bề mặt bát quái kính lấp lánh phù văn rậm rạp huyền diệu từ trên trời giáng xuống, Bát quái kính đè xuống, Trần Lạctung cú đấm. Một oai vũ chi hồn bay ra chạm vào bát quái kính. Bốp! Một tiếng vang khẽ, kỳ lạ là oai vũ chi hồn quay đầu bay hướng Trần Lạc. Trần Lạc xé rách oai vũ chi hồn bay tới, lại đánh ra một oai vũ chi hồn khác, nhưng vẫn bị bát quái kính dánh bật về. Đám người thấy hình ảnh này thì giật nảy mình, bát quái kính đúng là bảo khí lợi hại, phảnp hệ linh quyết. Bọn họ chợt nhớ trong Trung Ương học phủ chỉ một người có được bảo khí như thế, đó là đại đội trưởng Chấp Pháp Đường, Đường Cao. Nghe đồn Đường Cao có sức chiến đấu kinh người, cao tới năm trăm vạn, là cao thủ xếp thứ mười tám trong đệ tử tứ giai. Đường Cao siêu lợi hại, đặc biệt gã có bảo khí uy lực phảnp hệ khó mà công phá. Quả nhiên, từ khi nào có một người đứng trên bát quái kính. Người đó mặc chiến y màu xanh, oai phong lẫm lẫm, biểu tình lạnh nhạt khoanh tay đứng, chính là Đường Cao. - Xúc phạm uy chấp pháp ta, hôm nay không thể tha cho ngươi! Đường Cao đứng trên bát quái kính từ từ đè xuống, hai người đánh nhau. Thấy đại đội trưởng Chấp Pháp Đường, Đường Cao xuất hiện, mấy ngàn người trong quảng trường truyền tống thở phào nhẹ nhõm. Vừa rồi nhiều người đấu linh quyết với yêu nghiệt Trần Lạc nửa canh giờ nhưng bị hắn đánh liên tục lùi. Trần Lạc quá khủng bố, mới rồi hắn đánh ra nhiều linh quyết vậy mà bây giờ vẫn dư sức đấu với cao thủ Đường Cao, có sức chiến đấu năm trăm vạn quân. Linh hồn của Trần Lạc không biết mệt sao? Trần Lạc ngưng tụ ra linh nguyên gì mà cao cường đến thế? Dường như linh lực dùng hoài không hết.