Thiên Vu
Chương 284
Đại Nhật linh nguyên không ngoan, nó táo bạo lên, muốn tự động vận chuyển. Không chỉ Đại Nhật linh nguyên, công pháp Thôn Thiên Phệ Địa cũng vậy, núi lửa biến dị, con long linh hỏa diễm bỗng xông ra gầm rống. Thái Âm linh nguyên ôn hòa muốn tự xoay chuyển.
Dường như chúng nó bị thứ gì kích thích, tựa con cọp gầm rống muốn thoát khỏi lồng đại khai sát giới. Rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Không biết, Trần Lạc không biết tại sao vì bản thân hắn cũng bị kích thích.
Muốn giết người, uống máu!
Cảm giác này rất mãnh liểt.
Phong Bưu chậm rãi nói:
- Trần Lạc, ngươi có nghe ta nói không?
Phong Bưu là đội trưởng Chấp Pháp Đường, gã đã thấy rất nhiều đệ tử cuồng ngạo. Mặc dù sức chiến đấu của Trần Lạc làm Phong Bưu kinh ngạc nhưng chỉ có thể, gã sẽ không mắt đến. Đương nhiên Phong Bưu không tự tin vào thực lực mà dựa vào thân phận Chấp Pháp Đường, thân phận này có sức uy hiếp mạnh hơn cả thực lực trong môi trường Trung Ương học phủ.
Lạc Anh đứng ra:
- Này, chỗ này này không phải khu vực cấm đấu, Trần Lạc đánh nhau không xúc phạm luật lệnh của học phủ!
Vị Tiểu Yêu hùa theo:
- Huống chi là chiến đấu lôi đài, càng không trái lệnh.
- A! Ra là Vị đại tiểu thư.
Bởi vì Lạc Anh gia cố trận pháp nên Phong Bưu không nhận ra nàng, nhưng gã biết Vị Tiểu Yêu.
Phong Bưu cười nói:
- Chỗ này đúng là không phải khu vực cấm đấu, Trần Lạc đánh nhau trên lôi đài là đúng. Nhưng hắn làm bị thương Mạnh Giản, Lý Mặc là đã xúc phạm luật lệnh.
- Mạnh Giản, Lý Mặc gieo gió gặt bão, sao có thể trách Trần Lạc?
- Ha ha ha ha ha ha! Hai người bọn họ đúng là gieo gió gặt bão, nếu Trần Lạc chỉ dạy dỗ bọn họ thì ta nể mặt Vị tiểu thư, mắt nhắm mắt mở. Nhưng Trần Lạc không phải ra tay dạy dỗ mà là cố ý tổn thương người, tạo thành ảnh hưởng rất xấu. Hôm nay ta phải mang Trần Lạc về, hy vọng Vị tiểu thư đừng xen vào.
Lúc này lại có một người bước ra, là Mỹ U U.
Mỹ U U ôm quyển sách thủy tinh đi đến bên cạnh Trần Lạc, có vẻ nàng rất sợ.
Mỹ U U run rẩy nói:
- Bạn học... Trần Lạc, hy vọng ngươi... Ngươi đừng tứcgiận. Còn nhớ ta cho ngươi một bộ tâm pháp tên là Thượng Thiện Nhược Thủy không? Ngươi có thể thử tu luyện, vậy có... Có lẽ sẽ... Sẽ giúp được ngươi.
Mọi người khó hiểu, không biết Mỹ U U muốn làm cái gì, cứ lải nhải lầm bầm.
- Ha ha ha ha ha ha! Trần Lạc, hôm nay nể mặt Vị tiểu thư nên chúng ta không làm khó dễ ngươi, hy vọng ngươi tự giác...
Phong Bưu đang nói thì Mỹ U U thân hình nhỏ xinh bỗng mắng gã:
- Ngươi đừng trêu vào hắn được không?
Mỹ U U hét to làm Phong Bưu phật lòng, gã nheo mắt nhìn nàng.
Phong Bưu cảnh cáo:
- Tiểu muội muội, nghĩ tình nàng không tỉnh táo, hôm nay ta không so đo với nàng. Chỗ này không có chuyện của nàng, tránh ra.
Mỹ U U vừa nghiêm túc vừa sốt ruột la lên:
- Bạn... Bạn học Trần Lạc cảm xúc rất không ổn định, sao ngươi cứ trêu vào hắn? Nhân dịp hắn chưa thật sự giận các ngươi hãy đi mau, các ngươi không trêu vào hắn được!
- Ha ha ha ha ha ha! Trong Trung Ương học phủ không có đệ tử nào Chấp Pháp Đường chúng ta không trêu vào được.
Mỹ U U lắc đầu, nói:
- Hắn không cần biết ngươi là Chấp Pháp Đường hay gì, hắn sẽ không... Sẽ không...
Trần Lạc bỗng mở mắt ra, Mỹ U U sợ hãi nhảy dựng.
Lạc Anh nhìn Trần Lạc, kinh hoàng nói:
- Trần phú ông, mắt của ngươi...
Từ khi nào mắt Trần Lạc biế đỏ rực trông rất đáng sợ, hắn không nói không rằng đi hướng Long Xà viện.
Phong Bưu kêu lên:
- Trần Lạc, đứng lại!
Không ai quan tâm Phong Bưu, Trần Lạc tiếp tục cất bước.
- Ta kêu ngươi đứng lại!
Vô dụng, Trần Lạc như không nghe thấy lời của Phong Bưu, hắn đi hướng Long Xà viện. Bây giờ Trần Lạc cần tìm một chỗ yên lặng để xem xét cơ thể mình, tại sao mọi tồn tại trong linh hải như bị cái gì kích thích, chính hắn cũng vậy.
Phong Bưu ra lệnh:
- Bắt giữ!
Hai mươi chấp pháp viên sau lưng Phong Bưu xông lên. Thực lực của hai mươi chấp pháp viên không quá mạnh, thậm chí yếu hơn cả Mạnh Giản đội trưởng Bắc Đẩu Vinh Diệu đoàn. Các chấp pháp viên dám hành động bởi vì bọn họ là chấp pháp viên, có quyền chấp pháp. Trong tình huống bình thường không ai dám chống đối, vì mọi người biết chống cự bọn họ sẽ bị bắt, người bình thường không chịu nổi tội danh đó, sẽ bị phạt nặng.
Hai mươi chấp pháp viên lao nhanh qua ngăn Trần Lạc lại.
Trần Lạc dừng bước, ngẩng đầu lên, đôi mắt đỏ rực liếc qua hù hai mươi chấp pháp viên tim đập nhanh.
- Trần Lạc, ngươi tốt nhất là ngoan ngoãn đi theo ta, nếu ngươi dám chống cự sẽ bị bắt giữ! Ngươi không gánh nổi tội bắt giữ đó! Ta biết thực lực của ngươi rất mạnh, nhưng nếu ngươi dám cử động thì đó không đơn giản là bắt giữ mà là công nhiên đánh chấp pháp viên. Ta có quyền ra lệnh mọi người ở đây truy nã ngươi, lúc đó dù thực lực của ngươi mạnh đến mấy vẫn sẽ bị đánh tàn phế. Ngươi suy nghĩ kỹ đi, bây giờ theo ta cùng lắm là ngồi tù mấy ngày. Nếu ngươi dám chống cự không chỉ đánh ngươi tàn phế, tội danh ác ý tổn thương chấp pháp viên đủ cho ngươi ở trong tháp hình phạt ba tháng!
Trần Lạc vụt xoay người chỉ vào Phong Bưu, quát to:
- Xong chưa? Ngươi là cái thứ gì?
- Càn rỡ!
Phong Bưu cao giọng quát:
- Ta là đội trưởng Chấp Pháp Đường, Phong Bưu!
- Cút xéo, ai cần biết Chấp Pháp Đường gì đó?
- Ngươi dám mắng ta!
- Mắng ngươi là còn nhẹ!
Mắt Trần Lạc lóe tia sáng đỏ kỳ lạ, âm trầm quát to:
- Còn dám lải nhải thì hôm nay ta xr lý luôn Chấp Pháp Đường các ngươi!
Phong Bưu tức giận mặt đỏ gay:
- Ngươi dám?
- Bà nội cha ngươi, mở to mắt chó ra nhìn xem lão tử có dám không?
Vù vù vù vù vù!
Trần Lạc lắc người chớp mắt đến trước mặt Phong Bưu, hắn giơ tay bóp cổ gã. Trần Lạc gồng tay phải, một tay chộp lên đỉnh đầu Phong Bưu. Bùm một tiếng, Phong Bưu bị bấu miệng mũi trào máu.
Bùm bùm bùm!
Phong Bưu bị chụp ba lần, gã đầu rơi máu chảy.
Mọi người thấy hình ảnh này thì hút ngụm khí lạnh. Trần Lạc quá cuồng ngạo, không chỉ chống cự mà còn dám đánh chấp pháp viên, người bị đánh là đội trưởng Chấp Pháp Đường. Tội danh này quá lớn, vì ai cũng biết chấp pháp viên đại biểu cho Chấp Pháp Đường, Chấp Pháp Đường đại biểu Chấp Pháp điện, Chấp Pháp điện đại biểu luật lệnh Trung Ương học phủ. Ngươi dám đánh chấp pháp viên tương đương với xem thường luật lệnh Trung Ương học phủ, bình thường học phủ sẽ không dễ dàng tha thứ cho loại người này.
Lạc Anh cố nén da đầu tê dại chạy quá kéo cánh tay Trần Lạc ngăn hắn lại.
Lạc Anh nói:
- Trần phú ông, ngươi đien rồi! Hắn là đội trưởng Chấp Pháp Đường, ngươi không thể đánh!
Trần Lạc trừng Lạc Anh, hất nàng ra ngoài.
Trần Lạc chỉ vào Lạc Anh, nói:
- Lạc Anh, biến sang một bên, nếu không ta đánh luôn!
- Ngươi, ngươi điên thật rồi!
Lạc Anh không dám tin vào mắt mình.
Truyện khác cùng thể loại
10 chương
12 chương
532 chương
201 chương
44 chương
116 chương
125 chương
85 chương