Thiên Vu

Chương 258

Bọn họ không thiếu tiền, làm một luyện bảo đại sư tùy tiện luyện chế một bảo khí có thể bán giá cao. Bây giờ cái bọn họ thiếu là uy vọng, là danh tiếng. Bọn họ biết rõ tình huống của mình, có thể lên đến đẳng cấp luyện bảo đại sư đã là đỉnh cao, đời này không có khả năng leo cao hơn được nữa. Bản lĩnh luyện chế bảo khí không có khả năng đột phá, lên trên thì thiếu nhưng nhìn xuống thì dư, vì vậy bọn họ ký thác hy vọng vào đệ tử của mình. Gặp phải Trần Lạc có thiên phú kinh người tất nhiên làm bọn họ máu nóng sục sôi. Đêm hôm đó sáu người không bàn trước nhưng đều đi một nơi, đó là Long Xà viện. Các quan chứng thực đến Long Xà viện làm cái gì? Tất nhiên là đòi người. Sáu quan chứng thực muốn kéo Trần Lạc ra khỏi Long Xà viện, bọn họ cho rằng với thiên phú luyện bảo kinh người của hắn đừng nói ở trong Long Xà viện, dù đi nội viện cũng là phí tài. Trần Lạc vốn không nên đi con đường vu sư. Sáu người tới trước sau, người tiếp đại các quan chứng thực là phó viện trưởng Long Xà viện, Vương Đức, vương đại mập. Vương phó viện trưởng rất là buồn bực, Trần Lạc đã làm chuyện gì mà khiến sáu luyện bảo đại sư của Luyện Bảo tháp tự mình đến gõ cửa đòi người? Đòi người không phải việc lạ, mỗi năm đều có. Đệ tử nào đó thể hiện ra thiên phú vượt hơn bình thường thì Luyện Bảo tháp, Luyện trận tháp, Luyện Đan tháp sẽ gõ cửa Bốn đại viện đòi người. Nhưng ít thấy ai đến Long Xà viện đòi người, còn là sáu luyện bảo đại sư trước sau tự đến. Vương Đức không biết nhưng vẫn từ chối khéo sáu luyện bảo đại sư. Vương phó viện trưởng từ chối như cchọ vào tổ ong vò vẽ. Sáu luyện bảo đại sư tự lôi kéo quan hệ nhân mạch tạo áp lực với Long Xà viện, trong vòng một ngày có mấy chục nhóm người đến các loại điện, các loại viện, các loại tháp thuyết phục Vương Đức mập. Vương phó viện trưởng rất cố chấp, tiếp đãi hết nhưng không nghe ai khuyên. Sáu luyện bảo đại sư tức giận, quyết định tiếp tục thuyết phục Vương Đức mập, chuẩn bị phản ứng lên trên, đến thẳng nghị sự điện đòi người. Nhưng sáu luyện bảo đại sư ngẫm nghĩ lại thôi, vì chuyện này đưa lên nghị sư điện là các đại nhân vật Luyện Bảo tháp sẽ biết, dù sáu luyện bảo đại sư thành công cướp Trần Lạc về thì hắn cũng không là đệ tử của bọn họ. Sáu luyện bảo đại sư sẽ không làm chuyện lót đường cho người. Sáu quan chứng thực càng nghĩ càng cảm thấy nên bắt tay từ chỗ Trần Lạc, chỉ cần xác nhận quan hệ sư đồ với hắn thì mọi chuyện dễ nói, có đòi người cũng mạnh miệng hơn. Bây giờ chưa xác nhận là sư đồ, lỡ sáu luyện bảo đại sư làm lớn chuyện đưa lên nghị sự điện, cuối cùng bị các đại nhân vật Luyện Bảo tháp cướp đi thì rắc rối. Sáu vị luyện bảo đại sư tung cành ô liu, nêu các điều kiện hấp dẫn làm Trần Lạc hơi động lòng. Khi Trần Lạc chứng thực bày ra thiên phú cũng vì mục đích này, nếu là một luyện bảo đại sư thì hắn đã đồng ý ngay. Nhưng cả sáu luyện bảo đại sư đều tấn công dồn dập, Trần Lạc rất là khó xử. Có ngốc cũng biết nếu Trần Lạc đồng ý một luyện bảo đại sư sẽ đắc tội năm người khác. Sáu luyện bảo đại sư có địa vị, thân phận không tầm thường trong Luyện Bảo tháp, đắc tội năm người thì sau này Trần Lạc làm sao sống? Trần Lạc đành từ chối khéo là mình tạm thời không có ý định bái sư, tuy nhiên sáu luyện bảo đại sư không chịu đáp án đó. Trần Lạc rất là bực mình, trong phút chốc không biết nên làm sao. Trần Lạc bực một, có người bực tới mười. Vương phó viện trưởng của Long Xà viện, Vương Đức là một trong số đó. Vương phó viện trưởng thật sự không nghĩ ra thiên phú lĩnh vực luyện bảo của Trần Lạc cao đến mức độ nào làm sáu luyện bảo đại sư không tiếc sử dụng nhân mạch, quan hệ để đòi người. Không chỉ mình Vương Đức mập buồn bực, La Phù tiểu mập cũng rất bức bối. Vốn La Phù nhận lời nhờ vả của mỹ nữ chuyển lời cho Trần Lạc, nhưng nửa tháng nay hắn không trở về Long Xà viện. Hôm nay La Phù vất vả lắm chờ Trần Lạc quay về, chưa kịp nói chuyện thì Vương phó viện trưởng đã đến. Mặt trời lặn hướng tây, Trung Ương Tiểu linh giới đẹp như tranh. Long Xà viện, lão thụ trạch viện. Vương Đức phó viện trưởng cao hai thước sáu, nặng bốn trăm cân đứng trong sân như ngọn núi thịt. Vương phó viện trưởng bước vào sân không vội nói chuyện mà quan sát trạch viện. Trần Lạc đứng bên cạnh Vương Đức, không biết mục đích gã đến đây là gì nhưng gần bên đại mập làm hắn thấy áp lực cực lớn. Đặc biệt là Vương Đức mập có bộ dạng nghiêm túc khiến người thấy áp lực hơn. La Phù im lặng đứng bên cạnh, không dám hé răng. Vương phó viện trưởng không nói chuyện làm La Phù đi không được, không đi cũng không được. - Ở trong trạch viện có quen không? Giọng Vương Đức đại mập nghiêm túc như con người của gã. - Tàm tạm. Vương Đức đại mập gật đầu, nói: - Tràm tạm thì tốt rồi. Trần Lạc định mời Vương phó viện trưởng đại nhân ngồi xuống nói chuyện, nhưng lời đến bên môi không thốt thành công. Bởi vì Trần Lạc phát hiện ghế đá trong sân và mông Vương Đức đại mập kém quá xa. Bàn đá còn tạm được, nhưng sợ là Vương Đức đại mập đặt mông xuống cái bàn sẽ không chịu nổi. - Gần đây tu luyện ra sao? - Tàm tạm. Vương Đức đại mập gật đầu, nói: - Tràm tạm thì tốt rồi. Vương phó viện trưởng hỏi: - Nghe nói ngươi đang học luyện bảo? - Đúng vậy! - Học thế nào? - Tàm tạm. - Tràm tạm thì tốt rồi. La Phù đứng bên cạnh cúi đầu nghe đoạn đối thoại giữa Trần Lạc và Vương phó viện trưởng, khóe môi co giật. La Phù thề rằng đây là cuộc nói chuyện quái dị, nhạt nhẽo, chán nhất đời gã từng nghe. Một người hỏi cái gì cũng bảo là tàm tạm, người kia mặc kệ đối phương đáp kiểu gì đều bảo tàm tạm là tốt rồi. - Ngươi có định rời khỏi Long Xà viện không? - Không có. Trong Long Xà viện rất từ do, Trần Lạc thích ở đây. - Không có thật không? - Không. - Không thì tốt rồi. Trong lòng Vương Đức phó viện trưởng rất là bồn chồn. Sáu luyện bảo đại sư không thèm trưng cầu ý kiến cá nhân của Trần Lạc đã đến đòi người, không lẽ thiên phú luyện bảo của tiểu tử này làm sáu luyện bảo đại sư khao khát đến mức này? Tuy không biết nhưng Vương phó viện trưởng không hỏi, gã chỉ nhìn Trần Lạc chằm chằm. Im lặng một lúc sau Vương Đức đại mập gật đầu, nói: - Hôm nay ta tình cờ đi ngang qua thăm ngươi, sau này nếu có chuyện gì cứ đến tìm ta ngay. Vương phó viện trưởng nói xong quay đi. Không biết Vương Đức đại mập có ý gì, Trần Lạc cảm thấy gã khá là thâm trầm. Chẳng lẽ đệ tử Long Xà viện không bình thường, viện trưởng cũng vậy sao? Trần Lạc nhìn La Phù, hỏi: - La Phù học trưởng tìm ta có chuyện gì? - Ui cha, Trần Lạc, đừng gọi ta như vậy. Từ khi La Phù chính mắt thấy Trần Lạc bình yên ra tháp hình phạt thì gã không còn dám vênh mặt tự hào là học trưởng nữa. La Phù nói: - Ta kiếm ngươi hơn mười ngày rồi, ngươi đã đi đâu? Sao không về Long Xà viện một chuyến?​