Thiên Vu

Chương 17

- Còn dám nhúc nhích thì hôm nay ta đánh ngươi tàn phế! Trần Lạc tức giận, khuôn mặt nhu như con gái lạnh băng, ánh mắt sắc bén tựa đao phong làm người toàn thân lạnh lẽo. Không dám nhúc nhích! Cố Văn Hóa không dám nhúc nhích, dù muốn cục cựa cũng không được. Hai thiếu niên học đồ khác sợ teo tim, đứng ngây ra đó, biểu tình kinh hoàng nhìn Trần Lạc. Nhìn bóng lưng ba người Trần Lạc, Vương Uy, Trương Đông rời đi, Cố Văn Hóa nằm dưới đất mặt tái nhợt cực kỳ khó xem, vừa kinh hoàng vừa khủng hoảng. Biểu tình của Cố Văn Hóa như thể trông thấy Lão vu yêu trong truyền thuyết bỗng bò ra từ vực sâu. Nếu nói lần đầu tiên là vì không đề phòng Trần Lạc tập kích, Cố Văn Hóa cảm thấy đây là ngoài ý muốn. Vậy lần thứ hai Cố Văn Hóa dùng cộng hưởng linh hồn đến cực hạn, thúc giục lực lượng bốn linh mạch nhưng vẫn bị Trần Lạc đánh bay. - Không... Không phải hắn đã bị Quang Minh Thủ Vệ đoàn phế bỏ tu vi sao? Tại sao lại... Hai học đồ Tiểu La Thiên học viện khác trợn mắt há hốc mồm nhìn, mãi khi Trần Lạc rời đi bọn họ vẫn không thể tin điều đã trông thấy. - Dìu ta lên. Cố Văn Hóa bị Trần Lạc đánh mấy đấm tức ngực thở dốc, đau rát khó thể chịu đựng. Hai học đồ Tiểu La Thiên học viện dìu Cố Văn Hóa dậy, gã cố nén đau đớn, cắn chặt răng. Cố Văn Hóa tức giận gằn từng chữ: - Ta nhất định sẽ trả thù này! Trên đường về Trần Lạc nhíu mày, cúi đầu đăm chiêu. Mới rồi dánh anhu với Cố Văn Hóa Trần Lạc chỉ dùng lực lượng ba linh mạch, chỉ đánh sức mạnh giai đoạn tiểu thành Oai Vũ Vô Tướng Quyền nhưng hắn không ngờ lực công kích sẽ hung mãnh đến thế. Xem ra sau khi khuếch trương linh mạch Trần Lạc đánh ra linh lực hơn xa học đồ cùng đẳng cấp. Nếu không có gì thay đổi, Trần Lạc đã biết rõ thực lực hiện tại của mình. Quan trọng là Trần Lạc dùng mười tám cộng hưởng mười tám thu nạp đánh thông năm linh mạch, mỗi một linh mạch khuếch trương gấp đôi. Lúc trước linh mạch của Trần Lạc là con đường nhỏ bây giờ thành đường cái rộng lớn. Trần Lạc không biết nếu hắn dùng hết lực lượng năm linh mạch đánh ra oai vũ quyền ý thì uy lực sẽ mạnh đến mức nào. Trần Lạc suy nghĩ phải tìm cơ hội thử xem, nếu không biết rõ thực lực của mình thì sau này làm sao đánh nhau với người? Trần Lạc đang suy tư, Vương Uy, Trương Đông đi bên cạnh thì còn chìm đắm vào cảnh tượng vừa rồi. Nếu không chính mắt trông thấy Vương Uy, Trương Đông tuyệt đối không tin Trần Lạc mấy đấm đánh Cố Văn Hóa mềm như chuối. Nên biết Cố Văn Hóa là học đồ mở bốn linh mạch, Trần Lạc thì hình như chỉ vừa ra tù hơn ba tháng đi? Đây rốt cuộc là chuyện gì? Trương Đông, Vương Uy định hỏi nhưng không biết nên mở miệng như thế nào. Trần Lạc thấy bộ dáng Vương Uy, Trương Đông mất hồn mất vía thì hỏi: - Hai ngươi có sao không? Biểu tình đó là sao? Vương Uy không nín được, gã rất muốn biết đây rốt cuộc là chuyện gì. Vương Uy hỏi: - Cái... Này, Trần Lạc, ta hỏi ngươi một vấn đề được không? Hy vọng ngươi đừng để bụng. - Cái gì mà để bụng hay không, nói đi. Vương Uy cẩn thận hỏi: - Thế này... Có thể nói ngươi làm sao mở vài linh mạch không? Hỏi xong Vương Uy lo Trần Lạc tức giận, vội nói: - Ta biết chuyện này liên quan đến bí mật của ngươi, đừng hiểu lầm... - Bí mật gì, tu vi của ta bây giờ thì... Trần Lạc gãi đầu, biểu tình do dự. Bây giờ tu vi của Trần Lạc là mở năm linh mạch, nếu nói ra người ta không tin nổi, bản thân hắn cũng không tin. Trần Lạcngẫm nghĩ, nói: - Giống như các ngươi, cũng mở ba linh mạch. - Ba linh mạch? Nghe vậy Vương Uy, Trương Đông giật mình liếc nhau, hít sâu. Vương Uy, Trương Đông biết Trần Lạc vì tội hắc ám bị bắt nhốt hơn một năm, hơn nữa tu vi bị phế, mới ra tù ba, bốn tháng. Trong thời gian ngắn vậy Trần Lạc làm sao mở ba linh mạch? Hơn nữa bọn họ biết sau khi tu vi bị phế thì linh mạch sẽ rối loạn, muốn lại đả thông càng khó khăn hơn người bình thường. - Hơn ba tháng thông ba linh mạch, sao... Sao ngươi làm được? Trần Lạc lắc đầu, nhún vai cười nói: - Ta là thiên tài. Thiên tài? Vương Uy, Trương Đông ngẩn người, trong phút chốc không hiểu ẩn ý câu nói của Trần Lạc. Vương Uy, Trương Đông ngẫm nghĩ, đừng nói là thiên tài, dù có là kỳ tài ngút trời, rồng trong cõi người muốn thông ba linh mạch trong ba tháng cũng rất khó khăn, thật khó tin. Người ta mở ba linh mạch trong ba tháng, lại nhìn mình tu hành lâu bốn năm mà chỉ mới mở ba linh mạch. Mọi người cùng là người Huyền Hoàng thế giới nhưng sao chênh lệch lớn như vậy? Trên đường về Vương Uy, Trương Đông càng nghĩ càng thấy khó chịu, mờ mịt, cuộc đời tối tăm, tương lai bí lối. Khi đến Tiểu Kim Câu học viện Vương Uy chợt nghĩ đến một vấn đề nghiêm trọng. Lúc trước Tiểu Kim Câu học viện, Tiểu La Thiên học viện thường hay có xung đột tranh chấp, nói xung đột nhưng thật ra là đa số học đồ Tiểu La Thiên học viện ăn hiếp Tiểu Kim Câu học viện. Mỗi lần đều là Ngưu Manh ra mặt điều giải, nhưng bây giờ Trần Lạc đánh người Tiểu La Thiên học viện, chắc chắn Tiểu La Thiên học viện sẽ không bỏ qua. Chuyện này rất nhanh đồn khắp Tiểu Kim Câu học viện, khiến hàng trăm học đồ cực kỳ giật mình. Không ai ngờ Trần Lạc bị phế tu vi, mới ra tù hơn ba tháng đã thông ba linh mạch. Càng không ai ngờ Trần Lạc dựa vào lực lượng ba linh mạch mấy đấm đã đánh gục Cố Văn Hóa mở bốn linh mạch. Suốt buổi chiều đám học đồ Tiểu Kim Câu học viện đều xì xầm chuyện này. Trần Lạc thì sao? Trần Lạc quay về Tiểu Kim Câu học viện tắm rửa đi ngủ, bình tĩnh như thể chuyện này không phải hắn làm. Lúc ở tháp hình phạt mỗi ngày buổi sáng Trần Lạc sẽ nghe đại thừa tĩnh tâm kinh để thanh tẩy linh hồn tội phạm. Trần Lạc nghe đại thừa tĩnh tâm kinh hơn một năm, không biết tâm hồn có được thanh tẩy không nhưng tính nóng nảy đã bớt rất nhiều. Dù đại thừa tĩnh tâm kinh có lẽ giúp lòng Trần Lạc bình tĩnh nhưng không thể xóa đi bản chất.