Thiên Vu

Chương 14

Trần Lạc dừng bước, cười nói: - Ba tháng trước khi ta bị Tiểu La Thiên học viện trục xuất có muốn chào các ngươi nhưng đi vội quá nên quên. - Thật sự quên sao? Đinh Tử Hiên cười nói: - Ta còn tưởng là ngươi xấu hổ đến chào. - Ta dám xâm nhiễm hắc ám thì còn gì xấu hổ? Đinh Tử Hiên vốn định mượn chuyện này nhục nhã Trần Lạc nhưng nghe hắn tự giễu, trong phút chốc gã á khẩu. Trần Lạc không để ý Đinh Tử Hiên, nhìn hướng Diệp Thanh. Trần Lạc mỉm cười nói: - Sư muội, cũng sắp hai năm không thấy mặt, sư muội khỏe không? Trong Huyền Hoàng thế giới xưng hô sư huynh, sư muội khá là thân thiết. Giữa học đồ thường gọi nhau là học trưởng, học muội. Sư huynh, sư muội tuy không phải tên gọi yêu nhưng thân thiết hơn học trưởng, học muội. Nếu ngươi không có quan hệ thân thiết với học muội mà gọi người ta là sư muội thì hơi xúc phạm. - Ừm! Cũng gần hai năm, ta rất tốt, đa tạ ngươi quan tâm. Dáng người Diệp Thanh cao ráo, tuy chỉ mới mười bảy nhưng đã đẹp trưởng thành. Ánh mắt Diệp Thanh bình tĩnh nhìn Trần Lạc, giọng điệu cực kỳ nghiêm túc nói: - Ngươi đã bị Tiểu La Thiên học viện trục xuất, không còn là học trưởng của ta, hy vọng ngươi chú ý ngôn từ. Trần Lạc nghe vậy ngây người, đôi mắt đen thẳm nhìn chằm chằm Diệp Thanh. Trần Lạc lắc đầu, buồn cười. Trần Lạc biết trong lòng Diệp Thanh kiêu ngạo, có cảm giác ưu việt rất mạnh, hay khinh thường học đồ tu vi thấp hơn nàng. ở trong mắt Diệp Thanh chỉ có hai loại người, một là gia đình tốt hơn nàng, tu vi cao hơn nàng. Diệp Thanh tôn sùng loại người như vậy. Một loại khác là người nghèo hèn, tu vi thấp hơn nàng, Diệp Thanh khinh thường kiểu người đó. Trần Lạc vẫn luôn biết điều này, chẳng qua hắn không ngờ Diệp Thanh trở mặt nhanh hơn lật giấy. Trần Lạc biết nguyên nhân là vì hiện giờ tu vi bị phế, hắn rơi vào loại người thứ hai trong mắt Diệp Thanh. Diệp Thanh nói: - Đây là dây chuyền lúc trước ngươi tặng cho ta, bây giờ trả lại ngươi. Trần Lạc lắc đầu, khóe môi treo nụ cười phức tạp, là nụ cười bất đắc dĩ. Trần Lạc im lặng nhận lấy dây chuyền, hắn nhớ đó là dây chuyên tìm được trong một trận pháp vô danh bị hắn phá giải. Tuy Trần Lạc không biết dây chuyền này là thứ gì nhưng hình dạng khá đẹp, hắn quyết định tặng cho Diệp Thanh. Lúc trong Tiểu La Thiên học viện Diệp Thanh thường tặng linh đan cho hắn, Trần Lạc thấy ngại nên tặng dây chuyền lại xem như có qua có lại. - Trước kia trong Tiểu La Thiên học viện ta tặng linh đan cho ngươi không có ý gì khác, chẳng qua thấy ngươi tội nghiệp, hy vọng ngươi đừng hiểu lầm. Những linh đan ta tặng ngươi không cần trả lại, khi ngươi ở Tiểu La Thiên học viện hay chỉ điểm cho ta, xem như đó là thù lao của ngươi. Diệp Thanh đứng đó, biểu tình kiêu ngạo, lạnh lùng như ban ơn. Diệp Thanh chưa nói xong đã bị Trần Lạc đánh gãy. - Nàng tặng bao nhiêu viên linh đan cho ta rất nhanh ta sẽ trả lại hết. Môi Trần Lạc đã mất nụ cười, khuôn mặt nhu không có biểu tình. Diệp Thanh nhướng mày nói: - Trả lại? Diệp Thanh không ngờ Trần Lạc nói câu đó, ngần ngừ nói: - Với tình huống hiện giờ của ngươi sợ là hơi khó, xung linh đan kia tuy không đáng là gì với ta nhưng cũng có giá tị không nhỏ với ngươi, bây giờ ngươi... - Chỉ là mấy viên xung linh đan, đừng nói Trần Lạc ta chỉ bị phế tu vi, dù toàn thân còn một bàn tay vẫn dư sức trả lại mấy viên xung linh đan. - Ngươi...! Biểu tình Diệp Thanh tức giận chỉ vào Trần Lạc, quát: - Nhìn xem bây giờ ngươi có bô jdạng gì mà còn mạnh miệng, ta cảnh cáo ngươi...! Diệp Thanh chưa nói xong đã bị Trần Lạc ngắt lời: - Còn chuyện gì khác không? Diệp Thanh hừ lạnh một tiếng: - Ngươi...! Diệp Thanh tức giận giậm chân, hít sâu cố nén lửa giận, nói: - Trần Lạc, dù gì chúng ta từng quen biết, ngươi vì đi đường tắt xâm nhiễm hắc ám, bị bắt vào tù, hiện tại đã được thả ra thì hãy thay đổi thành con người mới đi, ngươi tự giải quyết cho tốt, hừ! Còn nữa, sau này đừng nói có quen ta! Diệp Thanh nói xong xoay người đi. Trần Lạc không thèm nhìn Diệp Thanh đi xa, đưa mắt nhìn Đinh Tử Hiên. Trần Lạc nheo mắt nói: - Ngươi còn có chuyện gì sao? - Ta sao? Đinh Tử Hiên cười tủm tỉm, ngẩng đầu nhìn mặt trời hướng đông, cười càng tươi. Đinh Tử Hiên nói: - Lần trước hội thi Tiểu La Thiên học viện ngươi đánh bại ta, từ đó về sau ta luôn khắc khổ tu luyện để có ngày đánh thắng ngươi, chỉ tiếc... Tiếc là không có cơ hội này nữa. Bây giờ tu vi của ngươi bị phế, nếu ta đánh nhau với ngươi đồn ra ngoài nói ta ăn hiếp người thì không hay. Trần Lạc ngắm nghía dây chuyền trắng trong tay: - Chắc chắn sẽ có cơ hội. - À, nghe nói trong đại điện Tiểu La Thiên học viện ngươi tuyên bố trong vòng một năm tu luyện đến cảnh giới thứ hai? - Chắc là có, sao vậy? - Không có gì, chỉ là cảm thấy rất buồn cười. Đinh Tử Hiên ngẩng đầu, nhắm mắt lại, nhỏ giọng nói: - Một kẻ vì đi đường tắt xâm nhiễm hắc ám, giả mạo thiên tài sau khi bị phế tu vi còn ngông cuồng bảo trong vòng một năm tu luyện đến cảnh giới thứ hai, ha ha ha ha ha ha! Làm người ta nhớ đến là buồn cười, ngươi thấy đúng không? - Được rồi, ngươi đừng ở chỗ ta lảm nhảm nữa, nên làm gì thì làm cái đó đi. Trong tháp trừng phạt Trần Lạc thường nghe đại thừa tĩnh tâm kinh, tâm tình bĩnh tĩnh như nước lặng nhưng không có nghĩa là hắn sẽ mặc cho người ta khi dễ mình. Khuôn mặt nhu nữ tính biểu tình thản nhiên, khóe môi cong lên cười tà dị, nói: - Lúc muốn đánh nhau có thể tùy thời tìm ta, bảo đảm thỏa mãn. - A, lưu lạc đến tình trạng này mà ngươi còn dám ngông cuồng trước mặt ta? Đinh Tử Hiên vốn làm bộ làm tịch mắtr cao hơn đầu chợt biến sắc mặt, trừng Trần Lạc, khí thế khiếp người quát: - Nửa năm sau Kim Thủy Vực có hội luận võ một năm một lân,f ngươi dám tham gia không? Trần Lạc nhún vai, tùy ý nói: - Có gì không dám? - Tốt! Đinh Tử Hiên chỉ chờ Trần Lạc nói câu này, gã định nói gì thêm thì phía sau vang giọng Diệp Thanh: - Tử Hiên sư huynh cần gì nói nhiều với loại người đó, sư huynh cảm thấy bây giờ hắn còn là người cùng thế giới với chúng ta sao? Nói nhiều làm gì, đi thôi, người ta muốn đi cửa hàng xem y phục.