Thiên Vu
Chương 1274
Thái tử Kỳ Lân cười nói:
- Theo ta được biết thì ngươi luôn muốn giết Trần Lạc.
- Đúng là ta muốn giết Trần Lạc nhưng ta cũng biết sự tồn tại của Trần Lạc đáng sợ cỡ nào.
- Ta chỉ nói thăm dò thử.
- Thăm dò cũng không được, hậu quả chọc vào Trần Lạc như thế nào ta hiểu rõ hơn ai hết.
- Ha ha ha.
Thái tử Kỳ Lân nhìn Vũ Hóa Phi, nói:
- Xem ra lúc ở thế giới Vân Đoan Vũ Hóa Phi bị Trần Lạc đánh sợ.
Vũ Hóa Phi không giận, chỉ nói:
- Thiếu chủ dặn chúng ta đừng trêu vào Trần Lạc, còn lại ta không muốn nói nhiều.
- Thiếu chủ chỉ dặn chúng ta đừng chọc vào Trần Lạc chứ không nói cấm thăm dò.
Thái tử Kỳ Lân hừ lạnh một tiếng:
- Ta gai mắt bộ dáng hờ hững không sợ hãi của Trần Lạc, Long thiếu gia thấy sao?
Vũ Hóa Phi thấy thái tử Kỳ Lân có ý định muốn trêu chọc Trần Lạc thì sốt ruột nói:
- Long thiếu gia, lời thiếu chủ nói chắc Long thiếu gia hiểu rõ hơn ai hết. Các người không tin ta chẳng lẽ còn chưa tin thiếu chủ sao?
Long Tuyền không trả lời.
Thái tử Kỳ Lân khó chịu mắng:
- Vũ Hóa Phi, đừng có hở chút là thiếu chủ thiếu chủ, hắn cứu mạng của ngươi nhưng không cứu mạng chúng ta. Hắn trợ giúp trợ ngươi vấn đỉnh tự nhiên vương tọa chứ không giúp chúng ta vấn đỉnh vương tọa. Ngươi là con chó của hắn, chúng ta thì không!
Vũ Hóa Phi nổi khùng lên:
- Ngươi nói gì?
- Ta nói ngươi là con chó của thiếu chủ, không nghe rõ sao?
Thái tử Kỳ Lân trừng Vũ Hóa Phi, quát to:
- Ngươi chỉ là con chó của thiếu chủ cũng dám la lối với ta?
Đám người mười tiểu vương tọa đều đứng về phía thái tử Kỳ Lân, bọn họ không thích Vũ Hóa Phi. Cũng đúng, Vũ Hóa Phi muốn gia thế không có gia thế, muốn bối cảnh không có bối cảnh, gã mới tham gia Vĩnh Hằng Quốc Độ có trăm năm ngắn ngủi. Tự nhiên vương tọa cũng là thiếu chủ ban cho Vũ Hóa Phi, hiện tại thân phận của gã trong Vĩnh Hằng Quốc Độ cao hơn bọn họ, mười tiểu vương tọa không phục.
Long Tuyền luôn im lặng chợt mở miệng nói:
- Đủ rồi.
Vũ Hóa Phi, thái tử Kỳ Lân không cãi nữa.
Long Tuyền nhìn Vũ Hóa Phi, nói:
- Vũ Hóa Phi, thái tử nói đúng. Sau này ngươi đừng suốt ngày treu thiếu chủ bên miệng, chẳng những không khiến người tin phục ngược lại cảm thấy ngươi là con chó của thiếu chủ.
- Long thiếu gia, ngươi...!
Vũ Hóa Phi giận run người, mặt xanh mét rồi lại không dám nói gì, chỉ có thể nén giận.
Vũ Hóa Phi nói:
- Ta chỉ nhắc nhở các ngươi đừng thăm dò Trần Lạc, đừng chọc vào hắn, nếu không các ngươi không tưởng tượng được hậu quả!
- Ha ha.
Long Tuyền cười khẽ:
- Đừng nói ta không định trêu chọc hắn, dù có thì sao? Không tưởng tượng được hậu quả? Ha ha ha ha ha ha!
- Long thiếu gia, lúc ta ở thế giới Vân Đoan...
Vũ Hóa Phi cố ngăn cản nhưng Long Tuyền ngắt lời:
- Vũ Hóa Phi, ngươi là ngươi, ta là ta, đừng đánh đồng ta với ngươi, ngươi không có tư cách này. Về thăm dò Trần Lạc hay không do ta quyết định, không cần ngươi huơ tay múa chân.
Vô tận hải, tuyến hàng hải đệ nhất.
Trong bảy mươi hai vương tọa nhân chi pháp tắc đã vấn đỉnh, Tử Tiêu Vương Tọa Ánh Tuyết có thể nói là rất được yêu thích. Bởi vì nàng xinh đẹp động lòng người, xuất thân cao quý, lại có được sắc đẹp khuynh thành khuynh quốc. Quan trọng là Ánh Tuyết không vì thân phận vương tọa mà kênh kiệu, khiêm tốn với người, nên có danh tiếng và uy danh rất cao trong vô tận hải. Đám huynh đệ của Ngưu Manh vô cùng kính nể Tử Tiêu Vương Tọa.
Tử Tiêu Vương Tọa, Úy Y Nhi mới bước lên Lam Uẩn Tật Phong Chu, Ngưu Manh và đám huynh đệ hành lễ với nàng. Tử Tiêu Vương Tọa lễ phép chào lại, tiếp theo chào Kim lão, lão không dám lơ là vội khiêm nhường.
- Trần công tử, thứ lỗi đã quấy rầy.
Trần Lạc gác chéo chân, híp mắt cười nói:
- Đâu có, Tử Tiêu Vương Tọa lên thuyền của gia là cho gia mặt mũi, quấy rầy gì đâu, gia cầu còn không được.
Lý ra thân phận, địa vị, sức ảnh hưởng, danh tiếng của Tử Tiêu Vương Tọa dù nàng đi thuyền của ai thì người đó sẽ thấy rất vinh hạnh, hoặc ít nhất nên kích động, dù không kích động cũng nên vui mừng đi?
Tiểu tử mặt trắng chẳng những không thấy vinh hạnh, không kích động, không vui mừng, ngoài miệng còn nói Tử Tiêu Vương Tọa đi thuyền của gia là cho gia mặt mũi, nghe hắn nói thấy kỳ kỳ, qua loa có lệ. Đặc biệt lúc tiểu tử mặt trắng nói chuyện không thèm đứng lên, ngồi chéo chân, rõ ràng là qua loa. Đáng xấu hổ là tiểu tử mặt trắng làm bộ dáng háo sắc, kêu Tử Tiêu Vương Tọa ngồi uống rượu chung.
Úy Y Nhi tức giận:
- Tiểu tử mặt trắng, ngươi có biết lễ phép là gì không? Sao có thể sau lưng Ánh Tuyết tỷ tỷ...
Kim lão, đám huynh đệ của Ngưu Manh cũng gai mắt. Tử Tiêu Vương Tọa là vương tọa có sức ảnh hưởng cực lớn trong vô tận hải, ngươi qua loa hỏi thăm cũng không sao, lại còn cười tủm tỉm kêu người ta đến uống rượu. Ngươi xem Tử Tiêu Vương Tọa là gì? Kỹ nữ rượu ôm sao? Quá càn rỡ!
- Ta làm sao?
- Tiểu tử mặt trắng, ngươi... Ngươi... Bỏ đi!
Úy Y Nhi tức no bụng, xoay người nói với Tử Tiêu Vương Tọa:
- Ánh Tuyết tỷ tỷ đừng so đo với tiểu tử mặt trắng, hắn chưa thấy quen mặt.
Tử Tiêu Vương Tọa mỉm cười nói:
- Trần công tử không câu nệ tiểu tiết, ta cũng không phải thần ma gì.
- Tiểu tử mặt trắng, nghe thấy chưa, Ánh Tuyết tỷ tỷ không so đo với ngươi!
Thấy Trần Lạc lờ mình đi, Úy Y Nhi chợt nhớ một điều, hỏi:
- Tiểu tử mặt trắng, ngươi đã làm gì ở quê hương của ngươi? Tại sao Mạc Vấn Thiên nói Vĩnh Hằng Quốc Độ từ trước kia đã bài bố chuẩn bị đối phó ngươi? Ngươi có gì đặc biệt?
Không chỉ Úy Y Nhi muốn biết, Kim lão, Tử Tiêu Vương Tọa, thậm chí Ngưu Manh cũng rất muốn biết.
Trần Lạc uống rượu, mỉm cười hỏi:
- Tiểu cô nương tin sao?
Úy Y Nhi lắc đầu, nói:
- Ta không tin.
Úy Y Nhi nhìn Trần Lạc từ trên xuống dưới, nói:
- Nhìn sao thì ngươi cũng không giống đại nhân vật, Vĩnh Hằng Quốc Độ làm sao có thể bắt tay chuẩn bị đối phó ngươi từ lâu? Còn đặc biệt bài bố. Mạc Vấn Thiên nói gì mà Vũ Hóa Phi tự nhiên vương tọa chỉ là quân cờ Vĩnh Hằng Quốc Độ dùng để thăm dò ngươi. Xì, có cần khoa trương vậy không? Dù sao cũng là tự nhiên vương tọa, chỉ xứng làm quân cờ thăm dò ngươi? Ngươi nghĩ mình là ai?
Trần Lạc nhún vai hờ hững nói:
- Nếu không tin thì hỏi ta làm gì?
- Ta không tin nhưng...
Úy Y Nhi không tin, nhưng trong lòng nàng chứa hàng loạt thắc mắc. Ví dụ lúc ở Quảng Lăng thành, tiểu tử mặt trắng tùy tay lấy ra tinh hoa sinh mệnh hoàn mỹ vô khuyết, là duyên kiếp trước với Bà Sa tiểu thư. Lúc ở đảo Vận Mệnh, thái tử Kỳ Lân Vĩnh Hằng Quốc Độ nói khi tiểu tử mặt trắng ở quê hương nhiều lần nghịch thiên mà đi, giết hơ nba mươi đại năng chuyển thế, cướp đồ của Nữ Vu nương nương. Lúc trước Mạc Vấn Thiên nói người Vĩnh Hằng Quốc Độ sớm theo dõi tiểu tử mặt trắng. Cộng thêm tu vi lực lượng của tiểu tử mặt trắng kỳ dị chí cường, hàng loạt thắc mắc khiến Úy Y Nhi nghi ngờ.
Truyện khác cùng thể loại
7 chương
138 chương
80 chương
242 chương
47 chương