Thiên Vu
Chương 1268
Cái này...
Kim lão không tưởng tượng ra thế giới Vân Đoan không tiếng tăm gì rốt cuộc là không gian thần kỳ gì. Kim lão chợt nhớ những lời khoác lác vừa rồi của Trần Lạc. Tiểu tử mặt trắng nói hắn chẳng những cùng các thần ma cổ xưa có duyên nhân quả còn dính líu với hoàn vũ đệ nhất diệt thế Bàn Cổ Nữ Đế, Nữ Oa được gọi là Nhân Mẫu còn theo đuổi hắn.
Không lẽ là sự thật?
Không!
Tuyệt đối không thể nào!
Kim lão lắc đầu phủ định suy nghĩ điên cuồng mà biến thái này.
Trên Lam Uẩn Tật Phong Chu, Trần Lạc và Ngưu Manh nốc chín đàn mỹ tửu vẫn còn thòm thèm.
Trần Lạc đấm lồng ngực săn chắc của Ngưu Manh, cười nói:
- Ngưu Manh, bây giờ ngươi sống tốt thất, thoáng chốc biến thành Đại La Vương Tọa.
Ngưu Manh gãi đầu cười ngại ngùng, nụ cười chân chất. Kim lão, đám huynh đệ của Ngưu Manh thấy nụ cười ngây ngô đó thì hết sức khó tin. Có ai ngờ Đại La Vương Tọa nổi tiếng khắp vô tận hải sẽ có mặt chân chất thế này? Có lẽ chỉ khi Ngưu Manh gặp bạn thân từ nhỏ mới như vậy.
- Phải rồi, sao tiểu tử nhà ngươi đến vô tận hải? Ta nhớ là Đồ Khai Nguyên đưa ngươi đi xa, còn đi đâu thì Đồ Khai Nguyên không nói.
Ngưu Manh kể:
- Ngày xưa ta vì lý do đặc biệt nên không thể mở linh hải. Đồ lão đưa ta đến chỗ Đồ lão Tà Trung Ương học phủ.
- Đồ lão Tà xem xét thân thể của ta, nói vì huyết mạch của ta đặc biệt, đến từ một gia tộc cổ xưa trong vô tận hải. Sau đó Đồ lão Tà nhờ người đưa ta vào gia tộc đảo Trúc Vân trong vô tận hải.
- Ta sống trong gia tộc đó được mấy năm chợt có ngày gia tộc bị kẻ thù tiêu diệt, ta may mắn thoát kiếp. Sau đó bắt đầu phiêu bạt khắp nơi.
- Có lẽ ông trời thấy ta đáng thương nên cho ta gặp ân sư, ta đi theo lão nhân gia tu hành...
Ngưu Manh nói nhẹ nhàng nhưng Trần Lạc biết gã gặp khó khăn, đau khổ như thế nào chỉ mình gã biết.
Trần Lạc không biết nhiều điều vì hắn mới đến vô tận hải. Trong vô tận hải Hành Giả nào nghe tên Đại La Vương Tọa đều biết sự tích của gã, là câu chuyện truyền kỳ đáng tán tụng.
Nghe nói Đại La Vương Tọa cũng là hậu duệ thần ma, Sửu Ngưu ma tộc cổ xưa. Giống như hậu duệ thần ma tục dốc khác, đời sau không bằng đời trước, truyền thừa đến nay huyết mạch thần ma đã hỗn tạp. Một số hậu duệ thần ma không còn sót lại chút huyết mạch nào, trong đó có hậu duệ Sửu Ngưu ma tộc.
Bởi vì huyết mạch hậu duệ Sửu Ngưu ma tộc hỗn tạp nên mấy trăm đời hậu duệ không xuất hiện huyết mạch thức tỉnh, lâu dần gia đạo sa sút, lưu lạc đến nông nỗi không bằng gia tộc hạng ba mới nổi. Hơn hai trăm năm trước, gia tộc hậu duệ Sửu Ngưu ma tộc trong vô tận hải bị mấy lão vu yêu tiêu diệt.
Nghe nói lúc đó Ngưu Manh bế quan tu luyện nên thoát kiếp, gã ra ngoài lưu lạc hơn một trăm năm, bị người ghẻ lạnh, cười nhạo, xa lánh, nếm đủ đau khổ chốn trần gian, nhiều lần suýt mất mạng.
Có lẽ số Ngưu Manh chưa hết, có lẽ ông trời thấy gã đáng thương, Ngưu Manh gặp được một vị cao nhân ẩn sĩ trong vô tận hải. Cao nhân nói Ngưu Manh là huyết mạch Sửu Ngưu ma tộc thức tỉnh. Cao nhân dạy Ngưu Manh tu hành.
Trăm năm sau Nhân Linh chi tháp mở ra, Ngưu Manh ngựa ô vấn đỉnh đại la vương tọa, một hơi nổi tiếng, chấn động nguyên vô tận hải. Sau khi vấn đỉnh đại la vương tọa, chuyện đầu tiên Ngưu Manh làm là tìm mấy lão vu yêu năm xưa, giết hết bọn họ báo thù cho gia tộc. Về sau Ngưu Manh kết bạn với đám huynh đệ sinh tử, phiêu bạt trong vô tận hải. Cá tính Ngưu Manh hào sảng, thiện chiến, cộng với danh hiệu đại la vương tọa, rất nhanh tạo danh tiếng uy vũ thiết huyết hào tình.
- Còn ngươi? Trần Lạc, mấy năm nay ngươi sống thế nào?
Nghe Ngưu Manh hỏi, Trần Lạc không biết trả lời sao. Trần Lạc trải qua nhiều điều phức tạp, có nói thật cũng không mấy ai tin.
Trần Lạc laqức đầu khẽ thở dài:
- Còn sống sao nữa? Thì là ăn no rồi ngủ, ngủ đủ rồi ăn. Rảnh rỗi dụ dỗ mỹ nữ, hứng lên thì đánh lộn này nọ...
- Ngươi vẫn tiêu sái như trước kia.
Trong ấn tượng của Ngưu Manh thì Trần Lạc luôn là loại người tiêu sái, gã nhớ rõ lúc tu vi của hắn bị phế, lại bị Tiểu La Thiên trục xuất. Đổi lại người khác đã suy sụp tinh thần, nhưng Trần Lạc không thèm để bụng, cả ngày cười giỡn thoải mái.
Ngưu Manh không biết rằng Trần Lạc có trận pháp cao siêu đạo hết thế giới, hắn không để bụng tu vi vu pháp, bị phế kệ nó. hai người là bằng hữu tri kỷ thời trẻ, ở chung với nhau nhớ lại quá khứ. Đoạn thời gian tu hành trong Tiểu Kim Câu học viện lúc Ngưu Manh vui vẻ nhất đời, dù khi đó gã không thể mở linh hải, hoàn cảnh tu hành rất tệ, sutó ngày bị ăn hiếp nhưng ký ức khó phai với gã. Vì thời gian đó Ngưu Manh sống không âu lo, chẳng cần nghĩ gì, không có lòng người giả tạo, không có thù hận gia tộc, không có ngôi vương tọa đem đến áp lực và buồn phiền.
Trần Lạc cũng thế, nói đến thì ở trong Tiểu Kim Câu học viện là lúc hắn vui vẻ nhất, sống sung sướng ăn no rồi ngủ, ngủ dậy lại ăn, muốn tu luyện thì tu luyện, chán thì xắn tay áo đánh lộn. Thời gian ấy sống tiêu sái, từ lúc bước vào Trung Ương học phủ thì vận mệnh của Trần Lạc thay đổi, hoặc đang nghịch thiên hoặc đi trên đường nghịch thiên, hoặc bị thẩm phán hoặc trên đường bị thẩm phán, nghĩ lại đúng là khổ tyhật.
- Ngưu Manh, ngươi ở trong vô tận hải hơn hai trăm năm đúng không? Có từng thấy qua Ngạo Phong, Tần Phấn không?
Ngưu Manh khó hiểu hỏi:
- Ngạo Phong, Tần Phấn.
Trần Lạc chợt nhớ lúc Ngưu Manh rời khỏi thế giới Vân Đoan còn chưa quen Ngạo Phong, Tần Phấn.
Trần Lạc cười nói:
- Quên mất, khi ngươi đi chưa quen hai người kia. Bọn họ cũng là người thế giới chúng ta, đến vô tận hải sớm hơn ta nhưng lâu rồi không có tin tức gì về bọn họ.
- Thì ra là vậy, Ngạo Phong và Tần Phấn...
Ngưu Manh suy nghĩ giây lát, lục tìm tin tức về hai cái tên này.
Lát sau Ngưu Manh lắc đầu, nói:
- Trần Lạc, rất xin lỗi, có lẽ kiến thức của ta ít, trong ấn tượng chưa từng nghe qua tên của bọn họ. Nhưng yên tâm đi, ta quen một số bằng hữu, nếu tìm được tin tức của Ngạo Phong, Tần Phấn ta sẽ báo ngươi biết ngay.
- Không sao, ta chỉ thuận miệng hỏi.
- Phải rồi Trần Lạc, thế giới của chúng ta bị gì vậy? Tại sao ta tìm kiếm trong vô tận hải nhiều năm mà không tìm ra?
- Không thể nào!
Trần Lạc lấy tinh bàn ra, Ngưu Manh khuếch tán ý thức nhìn.
Ngưu Manh nghi hoặc hỏi:
- Sao có thể như vậy?
- Có chuyện gì?
- Ta tìm kiếm vị trí này rất nhiều lần nhưng không hề phát hiện có thế giới không gian nào.
Ngưu Manh đưa qua tinh bàn của gã, Trần Lạc nhìn thì thấy đúng. Trên tinh bàn của Ngưu Manh không có đánh dấu thế giới Vân Đoan.
- Kỳ lạ.
Trần Lạc nghiên cứu một lúc nhưng không tìm hiểu được nguyên nhân, không biết là tinh bàn Thất Dạ đưa cho hắn có điểm đặc biệt hay thế giới Vân Đoan có gì kỳ lạ.
Truyện khác cùng thể loại
7 chương
138 chương
80 chương
242 chương
47 chương