Thiên Vu

Chương 1253

Không được. Vẫn vô dụng, Địa Vu chi tử không làm gì Mạc Vấn Thiên được, cũng bị đè đầu đánh. Đám người Tuyết Tàng Tà, Mộ Thiên Cương, Phong Từ, các tiểu vương gia vừa rồi bị Mạc Vấn Thiên đánh miệng mũi trào máu cùng xông lên, tất cả đều vô dụng. Không được là không được. Mới rồi bọn họ vô dụng, có Vĩnh Hằng mười tiểu vương tọa, ba Địa Vu chi tử đánh tiên phong vẫn vô vọng. Mạc Vấn Thiên phất tay một cái khiến bọn họ miệng mũi chảy máu, cảnh này rất hiếm thấy trongvô tận hải. Đám Hành Giả tụ tập xung quanh trợn mắt há hốc mồm nhìn. Úy Y Nhi nhỏ giọng nói: - Mạc Vấn Thiên thật lợi hại. Kim lão cảm thán rằng: - Người này... Thật khó tin. Kim lão nhìn Trần Lạc, nghi hoặc hỏi: - Trần công tử, người này thật đúng như công tử nói, tám tuổi vấn đỉnh Nhân Vương, chân mệnh trong người? Trần Lạc gật đầu, nói: - Đương nhiên. Trần Lạc nhìn Mạc Vấn Thiên, nói: - Nhưng không biết tên này ăn linh đan diệu dược gì mà lợi hại hơn trước kia nhiều. - Hừ hừ! Lợi hại đến mấy thì sao? Nam thần của ta mà ra tay là từng giây dạy hắn cách làm người! - Chưa chắc, nam thần của nàng nhìn như bình tĩnh nhưng trong lòng e ngại hắn, nếu không đã ra tay từ lâu. - Tiểu tử mặt trắng, ngươi thì biết gì? Nam thần của ta không sợ Mạc Vấn Thiên, người ta không ra tay mới là phong độ. - Phong độ khỉ mốc! - Ngươi... Đồ mặt trắng! Được, ngươi chờ xem, chờ khi nam thần của ta ra tay sẽ chói mù mắt ngươi! Ánh sáng tím như lửa đốt cháy. Đám người Tuyết Tàng Tà, Mộ Thiên Cương lao tới sau vừa đụng độ dã bị đánh bay về. Ba Địa Vu chi tử, Vĩnh Hằng mười tiểu vương tọa tuy còn cố chống nhưng chỉ vẻn vẹn là chống đỡ, không lay động được Mạc Vấn Thiên một ly. - Ta cứ tưởng mười tiểu vương tọa có bản lĩnh gì, thì ra chỉ có thế, một đám giá áo túi cơm. Hai tay Mạc Vấn Thiên múa may đánh ra một thủ ấn, ánh sáng tím như hoa sen tử vim nở rộ. Vang tiếng nổ điếc tai, ba Địa Vu chi tử, mười tiểu vương tọa rên rỉ, thân thể thụt lùi. - Hôm nay ta muốn cho mọi người biết tên của Mạc Vấn Thiên ta, để bọn họ biết Mạc Vấn Thiên mới là chủ nhân của vô tận hải! Mạc Vấn Thiên Vung hai tay, hoa sen tử viêm nổ tung. Ba Địa Vu chi tử, mười tiểu vương tọa miệng mũi trào máu bay ra. - Từ hôm nay trở đi trong vô tận hải hễ nơi nào Mạc Vấn Thiên ta ở thì vô tận hải quỳ lạy cung nghênh, nếu không sẽ như mười con kiến này chết không luân hồi! Trong lịch sử ức vạn năm của vô tận hải cũng có người ngông cuồng, từ xưa đến nay Hành Giả ngông cuồng thành thói, tùy ý kiêu ngạo nhiều vô số kể. Nhưng người ngông cuồng như Mạc Vấn Thiên thì không nhiều. Vĩnh Hằng mười tiểu vương tọa nổi tiếng lừng lẫy ở trong mắt Mạc Vấn Thiên chỉ là mười con kiến, gã còn nói sau này nơi nào gã đến thì người Vĩnh Hằng Quốc Độ phải quỳ lạy cung nghênh? Nhìn chung trong thời đại xưa nay, vô tận hải mênh mông, từ lúc Vĩnh Hằng Quốc Độ sinh ra chưa từng có ai buông lời ngông cuồng thế này. Người tên Mạc Vấn Thiên đúng là... Cuồng vô cùng. Khoan, Mạc Vấn Thiên nói gì? Muốn cho mười tiểu vương tọa chết không luân hồi? Hôm nay mười tiểu vương tọa sẽ chết sao? Có lẽ vậy. Mọi người thấy lực lượng của Mạc Vấn Thiên cường đại biết bao, nói gã tiêu diệt Vĩnh Hằng mười tiểu vương tọa sẽ không ai nghi ngờ gì. Giờ phút này, Mạc Vấn Thiên bay lên đang định giết mười tiểu vương tọa. Chợt một người xuất hiện trên đầu Mạc Vấn Thiên. Một người mặc áo trắng, khí chất nho nhã, biểu tình nghiêm túc, là Diệp Vô Trần. Khi Diệp Vô Trần xuất hiện thì vô tận hải hắc ám bỗng xuất hiện ngôi sao nhiều vô số kể, các ngôi sao lấp lánh ánh sáng tôn Diệp Vô Trần lên như thần ánh sao, cực kỳ rực rỡ. - Ngươi ở trong mắt Mạc Vấn Thiên cũng là con kiến! Phản ứng của Mạc Vấn Thiên rất nhanh, gã giơ hai tay lên, ánh lửa tím bốc cháy hừng hực quanh người. Khi ánh sáng tím của Mạc Vấn Thiên và ngôi sao rực rỡ của tiểu vương tọa va chạm phát ra dao động lực lượng cực kỳ khủng bố. Đám Hành Giả vây xem không dám khinh thường, vội vận dụng lực lượng ngăn cản, sợ bị dính miểng. Dù vậy các Hành Giả vẫn bị chấn liên tục thụt lùi. Khi mọi người lấy lại tinh thần nhìn sang, Mạc Vấn Thiên và tiểu vương tọa giằng co. - Bằng vào ngươi cũng mơ tranh phong với Mạc Vấn Thiên ta? Mạc Vấn Thiên lắc người bay ra, đánh một đấm. Ánh sáng tím như bão tố ập đến. Biểu tình Diệp Vô Trần nghiêm túc hai tay bắt ấn, các ngôi sao đẩu chuyển tinh di, né thoát cú đấm của Mạc Vấn Thiên. - Hừ! Chỉ là chuột nhắt, không dám đỡ cú đấm của ta! Mạc Vấn Thiên lại tung nắm đấm, uy lực mãnh liệt hơn vừa rồi. Có lẽ lời Mạc Vấn Thiên nói kích thích tiểu vương tọa, gã không thèm né nữa, đôi tay duỗ ỉa chắp vào nhau, ngôi sao rực rỡ nhanh chóng tụ tập hình thành đồ đằng kỳ lạ. Cú đấm của Mạc Vấn Thiên đánh vào đồ đằng như thiên địa va vào nhau, bộc phát dao động lực lượng tựa sóng thần lan tràn bốn phía. Vang tiếng nổ điếc tai, Mạc Vấn Thiên, Diệp Vô Trần cùng rên rỉ thụt lùi mấy bước. Cao thủ đánh nhau toàn là kinh thiên động địa, Mạc Vấn Thiên và Diệp Vô Trần không ngoại lệ. Hai người đấu ba hiệp, mỗi hiệp dẫn đến lực lượng dao động không phải Hành Giả bình thường có thể chịu nổi. Ba hiệp qua đi, các con thuyền cách hai người trong vòng trăm dặm bị dao động lực lượng nghiền nát. Đám Hành Giả đứng xem sớm tránh thật xa, chỉ vài người còn đứng gần. Úy Y Nhi thích xem náo nhiệt, tôn Diệp Vô Trần là nam thần không chịu thụt lùi, từ đầu đến cuối trợn mắt căng thẳng nhìn. Trần Lạc nghiêm túc xem, mới rồi khi Diệp Vô Trần hành động ngưng diễn ra đồ đằng ánh sao làm Trần Lạc nhớ đến tinh tọa. Trần Lạc nhớ lúc ở thế giới Vân Đoan có một nữ nhân hay quấn quýt lấy hắn, nữ nhân đó tự xưng là Chúng Tinh Chi Mẫu, cầm Tinh Tọa chi thư, luôn muốn chế tạo thập nhị tinh tọa. Hay Diệp Vô Trần chính là một trong số đó. Úy Y Nhi đắc ý nói: - Tiểu tử mặt trắng, thấy chưa? Nam thần của ta mà ra tay là tiểu tử tên Mạc Vấn Thiên ngoan ngay. - Mạc Vấn Thiên ngoan, nhưng nam thần của nàng cũng vậy. - Nam thần của ta khác, đó là phong độ! Nam thần không thích đánh nhau! - Rồi, nam thần của nàng có phong độ. - Hừ! Bộ dạng Trần Lạc lười quan tâm nàng chọc giận Úy Y Nhi, vì để hắn tâm phục khẩu phục, tiểu cô nương quay sang hỏi Kim lão: - Kim lão thấy sao? Người tên Mạc Vấn Thiên không đánh lại Diệp Vô Trần đúng không? Kim lão do dự: - Cái này... Giây lát sau Kim lão trả lời: - Phải công nhận hai người đều là kỳ tài hiếm thấy, ai mạnh ai yếu thì lão hủ không biết. Mới rồi đánh nhau hai người chưa dốc hết sức, bọn họ dừng lại theo lão hủ đoán vì e ngại thực lực thật sự của đối phương. Kim lão đã nói vậy nhưng Úy Y Nhi vẫn không chịu tin: - Hừ! Ta tin Vô Trần đại ca không đánh hết sức, nhưng Mạc Vấn Thiên gì đó, ta không tin hắn chưa hết sức!