Thiên Vu
Chương 1215
Trần Lạc bắt chéo chân ngồi trên ghế, nghiêng người, một tay đặt trên bàn nâng đầu.
- Phải rồi, quên mất Bà Sa tiểu thư.
Trần Lạc liếc mắt qua, hỏi:
- Bà Sa tiểu thư muốn kêu giá tiếp không?
Không biết có phải vì chột dạ hay không mà khi ánh mắt giao nhau với đôi mắt trong suốt của Bà Sa tiểu thư làm ánh mắt Trần Lạc mơ hồ trốn tránh, sợ bị đối phương phát hiện.
Bà Sa tiểu thư không trả lời ngay, nàng nhíu mày nhìn Trần Lạc, đôi mắt tràn ngập khó hiểu.
Bà Sa tiểu thư không trả lời, không ai dám hỏi nàng. Nói cách khác, dù Bà Sa tiểu thư chỉ ngồi im như tượng thì người khác phải chờ nàng. Không người hỏi nàng, quan trọng là mọi người vui lòng chờ đợi.
Nhưng Trần Lạc không muốn chờ, nhất là tiếp xúc với ánh mắt Bà Sa tiểu thư làm hắn bứt rứt bất an. Trần Lạc thúc giục đại chưởng quầy điều này quyết định.
Tiểu cô nương bí ẩn lúc trước đối đầu với Trần Lạc không biết tới gần từ bao giờ, không khách sáo ngồi xuống ngay cạnh hắn, chất vấn:
- Tiểu tử mặt trắng, ngươi thật kiêu ngạo.
- Tiểu cô nương có gì chỉ giáo?
Trần Lạc nhin ra được tiểu cô nương không tầm thường, thân phận của nàng có lẽ phức tạp hơn bề ngoài. Bởi vì Trần Lạc cảm ứng từ người tiểu cô nương không phải tiên thiên chi khí hồn nhiên thiên thành, mà là hơi thở càng tinh thuần hơn. Không biết thân phận của tiểu nha đầu là gì.
- Chỉ giáo? Ta không có gì muốn chỉ giáo, cũng lười chỉ giáo ngươi.
Tiểu cô nương đổi đề tài, đôi mắt nghịch ngợm quét tới quứt lui người Trần Lạc, hỏi:
- Nhưng ta nhìn ngươi sao cũng không giống có thể ra ba mươi ức, ngươi thật sự có nhiều tinh hoa sinh mệnh vậy sao?
Không chỉ tiểu cô nương thắc mắc, mọi người thầm nghi ngờ. Đám người kêu giá không nói đến Lệ Đông Nhiễm, Phong Ngọc La, bọn họ biết túi tiền của hai người này. Lão nhân bí ẩn thì mọi người cảm ứng được bản thủy chi tức cường đại từ người lão, chứng minh lão là Hành Giả bản thủy, đã là Hành Giả bản thủy tức là chân nhân. Trong vô tận hải, thân phận chân nhân là cao cao tại thượng, như Ngọc Hoành lão gia tử hoặc trưởng lão đại thế lực, hoặc là đại nhân vật một phương, dù không phải thiên nhiên quý tộc cũng có đại thế lực cung nuôi, cho nên chân nhân không thiếu tiền.
Công tử bí ẩn thì mọi người không cảm ứng được hơi thở cường đại từ người gã, nhưng Bà Sa tiểu thư kêu tiếng Vân công tử, nhiều người suy đoán gã có lẽ là người Vân gia Lang gia chi đô. Vân gia Lang gia cũng không phải Phong gia, Lê gia Quảng Lăng thành nho nhỏ có thể so sánh, đó là đại gia tộc truyền thừa hơn trăm vạn năm, dù là trong vô tận hải cũng xếp vào hàng gia tộc cổ xưa. Cộng thêm lệnh bài treo bên hông Vân công tử, mọi người càng chắc chắn đó là công tử Vân gia Lang gia. Vì trên lệnh bài điêu khắc bốn chữ Vĩnh Hằng quốc độ làm tập thể không dám nhìn thẳng.
Vĩnh Hằng quốc độ là cái gì?
Ai lăn lộn trong vô tận hải không người không biết bọn họ tự xưng là chủ nhân của vô tận hải, thân phận thành viên toàn là quý công tử tiếng tăm lừng lẫy. Không khoa trương khi nói dựa vào lệnh bài này đừng nói ba mươi ức, dù Vân công tử hét giá trăm ức cũng không ai dám nêu chất vấn.
Tiểu cô nương bí ẩn thì nàng vừa không có hơi thở cường đại như lão nhân bí ẩn, không có lệnh bài đại biểu Vĩnh Hằng quốc độ như Vân công tử, nhưng không ai chất vấn nàng. Lý do rất đơn giản, dây chuyền trên cổ, khuyên tai trên vành tai, nhẫn trên ngón tay, vòng tay trên cổ tay, trang sức bên hông nàng, mỗi món đều chói mù mắt đám người.
Hôm nay những người tham gia thọ yến của Ngọc Hoành lão gia tử đều là nhân vật có uy danh khu vực xung quanh, trong vô tận hải có lẽ bọn họ không là gì nhưng đã thấy nhiều trường hợp lớn, kinh nghiệm phong phú. Vòng tay trên cổ tay tiểu cô nương là Đan Hà thủ trạc, nhẫn là bạch phượng ngọc đàn giới, khuyên tai là tinh vân hồng, những món này cái nào cũng giá trị liên thành. Đặc biệt dây chuyền trên cổ tiểu cô nương là Chu Tước chi lệ nổi tiếng như cồn, báu vật vô giá.
Không khoa trương khi nói cộng lại tài sản của mọi người có mặt chưa chắc mua nổi Chu Tước chi lệ.
Nên ai dám chất vấn thân phận của tiểu cô nương?
Còn tiểu tử mặt trắng áo lam vừa không có hơi thở cường đại, không có lệnh bài đại biểu thân phận, không có trang sức giá trị liên thành lại kêu giá ba mươi ức, làm người ta nghi ngờ. Đặc biệt Phong Ngọc La, vừa rồi Trần Lạc buông lời khiêu khích trước mắt bao người làm gã rất tức giận, nhưng e ngại thân phận của hắn bí ẩn nên gã mới im lặng. Giờ thấy tiểu cô nương đứng ra chất vấn tiểu tử mặt trắng, Phong Ngọc La cũng đứng lên.
- Ta vô cùng đồng ý lời tiểu thư nói, ngay từ đầu ta đã nghi ngờ hắn có tư cách gì ra giá ba mươi ức.
Phong Ngọc La bước tới gần, Phong Ngọc Thiềm, Hứa Phi, một đống quý công tử theo sau lưng gã.
Phong Ngọc La bước tới trước mặt Trần Lạc, cười khẩy nói:
- Đó không phải ba mươi ức hòn đá mà là ba mươi ức sinh mệnh chi thạch, người - Dựa - Vào - Cái - Gì?
- Ô, nhằm vào ta sao?
Trần Lạc nhìn Phong Ngọc La lại ngó tiểu cô nương:
- Có ý gì? Thế nào, sợ gia không trả tiền nổi?
- Tiểu tử mặt trắng, ngươi đừng để bụng, không phải bản tiểu thư cố ý kiếm chuyện với ngươi, nhưng ba mươi ức dù sao không phải số tiền nhỏ, ngươi đã kêu giá thì nên để mọi người tâm phục khẩu phục.
Tiểu cô nương nghiêng đầu nói:
- Lỡ như ngươi cố ý phá rối sau đó không trả nổi tiền thì làm sao?
- Đại gia trông giống không trả nổi tiền sao?
- Không chừng.
Tiểu cô nương khinh thường nói:
- Mấy năm nay bản tiểu thư thấy rất nhiều chuyện tương tự trong hội đấu giá, ai biết ngươi cố ý quấy rối hay là gián điệp của ai?
- Ha, tiểu nha đầu lanh thật.
- Tiểu tử mặt trắng, gọi ai là tiểu nha đầu? Muốn chết phải không!
Tiểu cô nương rất cuồng, đương nhiên Trần Lạc sẽ không so đo với nàng.
Trần Lạc cười nói:
- Tiểu cô nương, dù ta không trả lời nổi tiền thì đó là chuyện của Thiên Khải thương các, tiểu cô nương bám theo ta làm gì?
Tiểu cô nương không kịp nói chuyện Phong Ngọc La đã trầm giọng nói:
- Chưa chắc, nếu ngươi không trả nổi tiếng Thiên Khải thương các sẽ có cách trừng trị ngươi, nhưng thời gian của chúng ta quý giá.
Ý của Phong Ngọc La rất rõ ràng, thời gian của gã quý giá, nếu Trần Lạc còn lãng phí thời gian thì gã sẽ không bỏ qua.
Tâm tình Trần Lạc vốn không tệ, nhưng nghe Phong Ngọc La nói xong thì tâm trạng tụt dốc xuống đáy cốc. Trần Lạc ngẫm nghĩ lại thôi, nhanh chóng lấy đầu phật rồi đi thì hơn.
Trần Lạc mở miệng nói:
- Ta có thể đưa giá này hay không đại chưởng quầy nên biết.
Tiểu cô nương, Phong Ngọc La sửng sốt, cùng nhìn hướng đại chưởng quầy Thiên Khải thương các.
Đại chưởng quầy không ngờ Trần Lạc nói câu đó, nàng gặp khó khăn, không biết trả lời thế nào. Đại chưởng quầy không biết Trần Lạc là loại người gì, có thân phận gì. Đại chưởng quầy chỉ biết Trần Lạc đến Thiên Khải thương các đổi một viên tinh hoa sinh mệnh, nhưng chỉ có một viên, giá chín ức, bây giờ hắn kêu giá ba mươi ức.
Truyện khác cùng thể loại
85 chương
106 chương
501 chương
88 chương