Thiên Vu
Chương 1213
Đó là ai?
Không biết, không ai quen.
Công tử bí ẩn phẩy quạt, mỉm cười nói:
- Thật không khéo, bản công tử hơi thích đầu phật.
- Không ngờ Quảng Lăng thành nho nhỏ lại có người trẻ tuổi siêu quần như vậy, khâm phục khâm phục.
Lão nhân bí ẩn kêu giá hai ức một ngàn vạn.
- Lão tiền bối cách trở ngàn dặm đến đây, chỉ sợ tay không quay về.
Công tử bí ẩn kêu giá hai ức năm ngàn vạn.
Tiểu cô nương bí ẩn hừ lạnh một tiếng:
- Nhây quá, dài dòng, ba ức!
Một đầu phật vốn là Lệ Đông Nhiễm và Phong Ngọc La tranh giành nhưng bây giờ biến thành đấu trường của ba người lạ. Phong Ngọc La thì không nói, còn về Lệ Đông Nhiễm, tám ngàn vạn đã vượt khả năng của gã chứ nói gì giá vọt lên ba ức.
Nghe bọn họ kêu giá làm người ta có ảo giác người ta không kêu giá sinh mệnh chi thạch mà là một đống đá vụn.
Lý Trường Phong nghẹn họng:
- Ba ức... Má ơi.
Giá nàyn ghe thôi đã làm Lý Trường Phong cảm thấy trời đất quay cuồng.
Trần Lạc thầm líu lưỡi, hắn vốn định chờ chút mới đấu giá, không ngờ giá lên ba ức, nhà giàu mới nổi đâu cũng có. Trần Lạc vốn cảm thấy túi tiền chứa chín ức sinh mệnh chi thạch dư sức mua đầu phật, không ngờ gặp tình huống này. Cứ tiếp tục thế này chín ức chưa chắc mua được đầu phật. Ba người kêu giá không biết có thân phận gì, lúc hét giá ai nấy bí ẩn, tiêu sái, nhìn là biết không thiếu tiền.
Lão nhân bí ẩn còn dễ nói, mỗi lần kêu giá chỉ thêm một ngàn vạn. Tiểu cô nương, công tử bí ẩn thì kêu giá tăng lên năm ngàn vạn, quá điên cuồng. Qua lại kêu giá vài lần đã lên bốn ức.
Bốn ức.
Ngọc Hoành lão gia tử trợn mắt há hốc mồm nhìn ba vị kêu giá, thầm nghĩ:
- Không lẽ mình cất chứa đầu phật này có ảo diệu gì? Chắc vậy, nếu không ba vị kia đã chẳng kêu giá điên cuồng như vậy.
Ngọc Hoành lão gia tử thầm hối hận, nhưng đã muộn.
Phía không xa, Mộc Kỳ thành chủ nhíu chặt mày. Thân phận như Mộc Kỳ thành chủ nghe ba ức cũng không kiềm được thầm run, không biết ba người kêu giá là loại người gì. Đại chưởng quầy Thiên Khải thương các nhìn chằm chằm tiểu cô nương, trong mắt tràn ngập bất ngờ và bất đắc dĩ.
Đột nhiên lại có người kêu giá:
- Năm ức.
Lần này người kêu giá không phải tiểu cô nương, công tử bí ẩn, lão nhân bí ẩn, càng không là Lệ Đông Nhiễm, Phong Ngọc La mà là Bà Sa tiểu thư.
Không ai ngờ Bà Sa tiểu thư sẽ tham gia đấu giá, càng không ngờ nàng ra năm ức.
Đại chưởng quầy, Mộc Kỳ rất ngạc nhiên:
- Bà Sa, ngươi...
Bà Sa tiểu thư cười xin lỗi:
- Ta cũng thích đầu phật lão gia tử cất chứa.
Bà Sa tiểu thư kêu giá khiến trước đó Phong Ngọc La tỏ vẻ khó xử trở thành trò cười. Mới rồi mọi người nghe Phong Ngọc La đòi đấu giá đầu phật tặng cho Bà Sa tiểu thư, kêu gián ăm ngàn vạn, cuối cùng không chịu nổi đành từ bỏ. Giờ Bà Sa tiểu thư kêu năm ức, như lúc trước nàng nói, nàng không cần ai tặng thứ gì cho nàng, người ta không hiếm lạ. Bà Sa tiểu thư muốn cái gì tự mua là được, nàng không cần người ta tặng.
Trong chỗ này ai dám bảo Bà Sa tiểu thư không có thực lực này?
Ai cũng không dám.
Một người trên lay động các thần, dưới chấn nhiếp vạn ma làm sao thiếu tiền?
Công tử bí ẩn nói:
- Ha, nếu Bà Sa tiểu thư cũng tham gia đấu giá vậy chắc đầu phật này rất có giá trị, năm ứ năm ngàn vạn.
Công tử bí ẩn không thiếu tiền, gã kêu giá rất hăng hái. Lão nhân bí ẩn không chịu nổi nữa, khi kêu giá dần do dự, đến tiểu cô nương thì vẫn bướng bỉnh nâng lên sáu ức.
Lần lượt kêu giá, đầu phật lại được nâng giá lên. Bà Sa tiểu thư kêu bảy ức, lão nhân bí ẩn bỏ cuộc. Đến tám ức, công tử bí ẩn chẳng còn tiêu sái, biểu tình cẩn thận hơn.
Công tử bí ẩn lắc đầu cười bất đắc dĩ nói:
- Bà Sa tiểu thư làm ta thật khó xử, nếu tiếp tục đấu giá với tiểu thư e rằng về sau ta ra đường cần cẩn thận. Nhưng nếu từ bỏ hì ta không cam lòng, ai dà, nhức đầu.
Bà Sa tiểu thư thản nhiên nói:
- Vân công tử nói đùa.
Dường như Bà Sa tiểu thư quen công tử bí ẩn, nhưng Vân công tử là ai? Bà Sa tiểu thư chỉ gọi họ, Vân gì gì thì không biết, những người khác trong một lúc không nghĩ ra.
Tiểu cô nương kêu lên:
- Này Vân công tử gì đó, có phải vì thấy Bà Sa tỷ tỷ đẹp quá nên ngươi mới bỏ cuộc? Nếu không theo nữa thì nói mau, đừng cản trở!
- Bỏ cuộc? Ha ha.
Vân công tử nhìn đầu phật trên đài:
- Nếu là bảo bối khác có bỏ cuộc cũng không sao, nhưng đầu phật này thì... Hôm nay ta tuyệt đối không bỏ qua. Bà Sa tiểu thư, nếu có gì đắc tội xin hãy thứ lỗi cho.
- Vân công tử nói quá lời.
- Vậy tốt, ta ra mười ức.
Mười ức!
Trời!
Đám người nghe con số mười ức thì như thấy quỷ thần, mắt to trừng mắt nhỏ, ngươi nhìn ta, ta xem ngươi, không biết nên nói cái gì. Mọi người bị giá cao hù ngây ra, không nói nên lời, sợ quấy rầy mấy vị nhà giàu mới nổi.
Tiểu cô nương kêu lên:
- Mười một ức.
Bà Sa tiểu thư nhướng mày liễu kêu giá mười hai ức.
Từ ban đầu kêu chục vạn đến trăm vạn, ngàn van, bây giờ là từng ức. Thật là kích thích còn hơn xem cao thủ bản sơ Hành Giả quyết đấu, rất hưng phấn.
Trần Lạc luôn im lặng nghe đến giá mười hai ức thì không kiềm được chửi thề:
- Bàg nội nó!
Ban đầu Trần Lạc nghi ngờ tài sản chín ức không biết có mua nổi đầu phật không, đương nhiên hắn chỉ nghi ngờ, nghĩ thầm vấn đề không lớn, dù sao chín ức sinh mệnh chi thạch chứ không phải chín ức cục đá. Trần Lạc không ngờ quá nhiều nhà giàu mới nổi, một công tử bí ẩn thì thôi, thêm tiểu cô nương kiêu ngạo, Bà Sa tiểu thư cũng góp vui.
Làm sao đây?
Hiện giờ người ta kêu gái mười hai ức, trong tay Trần Lạc chỉ có chín ức, muốn kêu giá cũng không đủ.
Trần Lạc cứ nghĩ tài sản chín ức coi như phú ông nho nhỏ, nhưng giờ hắn mới nhận ra mình chỉ "ông" chứ "phú" không nổi. Mấy người kêu giá mới thật sự là phú ông, kêu từng ức mà không chớp mắt cái nào.
Bà nội nó!
Cứ tiếp tục thế này thì chết. bỏ cuộc sao?
Không được!
Nếu đầu phật có thể làm Nhân Quả chi tâm đập nhanh tức là vật không tầm thường, không thể bỏ nó.
Trần Lạc nghĩ tới nghĩ lui, cắn răng liều mạng.
Trần Lạc ngửa đầu nốc rượu, hét lên:
- Gia ra hai mươi ức!
Mọi người đang trợn mắt há hốc mồm nhìn công tử bí ẩn, tiểu cô nương kỳ lạ, Bà Sa tiểu thư kêu giá thì một câu gia ra hai mươi ức khiến không khí ồn ào yên lặng lại, tĩnh lặng đáng sợ. Mọi người nghe nhịp tim mình đập.
Hai mươi ức?
Là ai?
Ai kêu hai mươi ức?
Mọi người đưa mắt nhìn sang, thấy một thanh niên áo lam bề ngoài mặt trắng nhỏ cười nói:
- Ngại quá, thấy mấy vị chơi vui nên bản phú ông cũng góp vui.
Cái tên mặt trắng này là ai? Từ đâu chui ra? Còn tự xưng là phú ông?
Truyện khác cùng thể loại
85 chương
106 chương
501 chương
88 chương