Thiên Vu
Chương 1190
Nhưng Trần Lạc lòng vòng trong Quảng Lăng thành mấy vòng không tìm được Quảng Lăng thành, hắn buộc lòng phải sử dụng linh hải. May mắn không lâu sau Trần Lạc tìm thấy vị trí Thiên Khải thương các.
Kiến trúc Thiên Khải thương các khá là khí phái, Trần Lạc đi vào ngày. Trong cửa hàng không gian khá lớn, thứ gì cần có đều có, chật ních người. Trần Lạc đi dạo một lúc nhưng không hỏi thăm được tin tức hắn muốn. Mọi người đều nói Thiên Khải thương các là thương các lâu đời lúc gần đóng cửa được một kỳ nhân nhận lấy, trải qua tay kỳ nhân cải cách chỉ hơn hai trăm năm ngắn ngủi Thiên Khải thương các đã như vòi rồng thổi quét vô tận hải.
Không ai biết kỳ nhân tên gì, đến từ đâu.
Cuối cùng Trần Lạc đi đại sảnh giao dịch, nơi này càng đông nghẹt người. Trần Lạc nhìn một lúc mới biết nhiều Hành Giả vào trong thành sẽ đưa bảo bối tìm được bên ngoài tới đây giám định. Sau khi giám định dựa theo giá trị bảo bối đổi lấy sinh mệnh chi thạch.
Bởi vì rất đông người, Trần Lạc chờ đợi đoạn thời gian thật dài mới đến lượt hắn. Giám định sư là một lão nhân, có lẽ vì mới rồi bị lão Hành Giả quậy một trận nên bây giờ Trần Lạc thấy người già là cứ cảm giác không tốt lành gì. Không biết lão giám định sư có không nên nết giống lão Hành Giả không.
- Chàng trai, đã đến lượt ngươi, đi ra ngoài tìm được bảo bối gì? Để lão phu giám định cho ngươi.
Trần Lạc móc ra ngay một chút tinh hoa sinh mệnh đã chuẩn bị sẵn.
Lão giám định sư có chút ánh mắt, khi Trần Lạc lấy tinh hoa sinh mệnh ra thì đôi mắt đục ngầu chợt sáng rực. Lão giám định sư cẩn thận nhận lấy tinh hoa sinh mệnh to cỡ ngón cái, chỉ mới cảm ứng lão đã biến sắc mặt, khó tin nhìn Trần Lạc. Lão giám định sư tiếp tục giám định, người lão run run, lão hít sâu nhưng khó bình ổn nỗi lòng hoảng loạn.
- Tiểu tử...
Giọng lão giám định sư run run:
- Chàng trai, ngươi chờ giây lát, lão phu đi rồi về ngay.
Trong một gian phòng Thiên Khải thương các, bảy, tám vị giám định sư đang vây quanh một hòn đá bảy sắc to cỡ ngón cái, bàn tán xôn xao, biểu tình cực kỳ kích động, hưng phấn nói năng lộn xộn.
- Tinh hoa sinh mệnh! Tinh hoa sinh mệnh tinh thuần thế này là lần đầu tiên trong đời lão phu gặp được!
- Đúng vậy! Từ khi lão phu bước lên vô tận hải trở thành giám định sư cũng cỡ sáu ngàn năm, sinh mệnh chi thạch qua tay lão phu nhiều không đếm hết, cũng có thấy tinh hoa sinh mệnh. Nhưng lần đầu tiên lão phu gặp tinh hoa sinh mệnh tinh thuần thế này.
Chốc lát sau một nam nhân trung niên biểu tình uy nghiêm đi tới, đó là đại chủ quản của Thiên Khải thương các. Nam nhân trung niên nghe nói thu được một tinh hoa sinh mệnh có độ tinh thuần cực cao nên vội vã chạy tới, gã tập trung nhìn hòn đá, biến sắc mặt.
Chủ quản nhỏ giọng nói:
- Tinh hoa sinh mệnh cực kỳ tinh thuần, trong toàn vô tận hải cũng hiếm có cái nào như vậy.
- Chủ quản, việc này không nhỏ, hãy mau thông báo cho đại chưởng quầy đi.
Chủ quản gật đầu, hỏi:
- Lão Tiền, chủ nhân viên tinh hoa này hiện ở đâu?
Lão giám định sư trả lời:
- Người đang chờ trong đại sảnh.
- Lão Tiền biết thân phận của hắn không?
- Cái này... Lão phu không biết, nhưng chàng trai đó rất lạ mặt, lão phu dám khẳng định trước kia hắn chưa từng đến Thiên Khải thương các chúng ta.
- Lão Tiền nói là một chàng trai? Quý công tử sao?
Cái gọi là quý công tử ý chỉ người sinh ra trong vô tận hải, loại người này từ trong bụng mẹ đã vấn đỉnh Hành Giả, sinh ra liền là tiên thiên Hành Giả. Loại người này ở trong vô tận hải được xưng là quý công tử, bình thường phụ mẫu toàn là danh nhân trong vô tận hải.
- Quý công tử? Không giống, chàng trai đó không có tiên thiên chi tức đặc biệt tự nhiên của quý công tử, chắc không phải.
- Có khi nào là chân nhân điệu thấp không?
Trong vô tận hải nhìn khuôn mặt khó thể phân biệt tuổi tác, càng không thể từ đó kết luận thân phận. Nhưng nhìn khí thế toát ra có thể cảm ứng được, nếu đối phương cố ý giấu hơi thở đi thì đành bó tay.
Lão Tiền không thể phán đoán ra, lắc đầu nói:
- Ta thấy không giống, tuy chân nhân có thể giấu hơi thở nhưng khí chất của chân nhân không ngụy trang được. Chàng trai kia cách ăn mặc, nói năng đều không giống chân nhân mà càng như... Người mới bước vào vô tận hải.
- Vậy lão Tiền hãy mời hắn đến đây đi.
Lão Tiền gật đầu, vội vàng chạy đi.
- Chủ quản, bên đại chưởng quầy...
- Đại chưởng quầy đang uống trà với thành chủ, nhưng ta đã thông báo cho cho đại chưởng quầy, rất nhanh sẽ quay lại.
Chủ quản ra lệnh người chuẩn bị tràn gon thuượng đẳng. Không lâu sau lão Tiền dẫn một thanh niên đi tới. Chủ quản đưa mắt nhìn, đúng như lão Tiền nói, thanh niên này kkhông có tiên thiên chi tức đặc biệt tự nhiên của quý công tử, trên người hắn chỉ có hơi thở cực kỳ bình thường, bình thường không khác gì đa số Hành Giả trong Quảng Lăng thành.
Xem khí chất thì thanh niên này không có vẻ gì đặc biệt, khi bước tới thì mắt nhìn xung quanh, dường như rất tò mò với mọi thứ.
Nam nhân trung niên có thể trở thành chủ quản của Thiên Khải tất nhiên mắt nhìn qua vô số người, bình thường gã nhìn ai là đoán ra thân phận ngay. Nhưng chủ quản không đoán ra thanh niên có thân phận gì. Khi Trần Lạc bước vào đại sảnh, chủ quản tự giới thiệu, rất là khách sáo mới hắn ngồi xuống, tìm hiểu thân phận của hắn.
- Xin hỏi tôn tính đại danh của các hạ là?
- Tại hạ họ Trần.
Họ Trần?
Chủ quản lục tìm tin tức tất cả quý công tử, các đại gia tộc trong vô tận hải nhưng không ai phù hợp thanh niên họ Trần.
- Viên tinh hoa sinh mệnh của ta đâu?
Trên thuyền bay Trần Lạc trò chuyện rất nhiều với Lý Trường Phong, hắn biết đôi chút về vô tận hải, cũng rõ ràng giá trị tinh hoa sinh mệnh của mình.
Chủ quản đưa tinh hoa sinh mệnh cho Trần Lạc, khen rằng:
- Viên tinh hoa sinh mệnh của các hạ là tinh thuần nhất Nhậm ta từng thấy, nhìn khắp vô tận hải cũng xem như là chí bảo.
- Được vậy thì tốt.
Trần Lạc bưng ly trà lên nhấp một ngụm, mùi vị không tệ.
- Không biết các hạ lấy tinh hoa sinh mệnh này từ đâu ra?
- Gia tuyền.
- Xin hỏi các hạ đến từ...
- Ta đến từ chỗ hẻo lánh trong vô tận hải, gia tộc của ta thì có nói người cũng không biết. Về khối tinh hoa sinh mệnh này lai lịch chính đáng, người cứ yên tâm.
- Các hạ, ý của ta không phải...
Trần Lạc ngắt lời:
- Người là chủ quản của cửa tiệm này đúng không? Ta có chuyện muốn hỏi thăm.
- Mời các hạ nói.
- Tên của người tiếp nhận thương các lâu đời đặt tên là Thiên Khải là gì?
Khi Trần Lạc hỏi câu này thì chủ quản, mấy giám định sư ngồi bên cạnh đều sửng sốt.
Chủ quản nghi hoặc hỏi:
- Các hạ không biết việc này sao?
Trần Lạc lắc đầu, nói:
- Ta chỉ nghe bảo là một vị kỳ nhân, nhưng tên là gì?
- Người sáng lập Thiên Khải thương các chúng ta tên là Thiên Khải tiên sinh.
- Thiên Khải tiên sinh?
Trần Lạc hỏi tiếp:
- Tên thật là gì?
Truyện khác cùng thể loại
85 chương
106 chương
501 chương
88 chương