Thiên Vu
Chương 1187
Hứa Phi không chỉ có nhà của mình trong Quảng Lăng thành, còn là tiên phong đại nhân Quảng Lăng thành. Chức vị này không tính là quan lớn trong Quảng Lăng thành nhưng ở trong mắt đám người Lý Trường Phong đã là cao không thể với tới.
Lý Trường Phong lăn lộn trong vô tận hải ngàn năm rốt cuộc được một chỗ đứng ở đảo Trường Lạc, nói đến thì cũng xem như có nhà. Nhưng đảo Trường Lạc không thể đánh đồng với Quảng Lăng thành, chênh lệch lớn như sa mạc và ốc đảo, một cái là phế tích, một cái là phòng ốc.
Hành Giả trong vô tận hải không bằng con chó, hắn đại nhân hành lễ, thấy quý nhân đi đường vòng, thấy chân nhân thì vái đi, thấy thượng nhân thì quỳ đi.
Câu này hoàn mỹ nói lên Hành Giả trong vô tận hải chia năm bảy loại thân phận cao thấp giàu nghèo. Đơn giản nói thân phận Hành Giả trong vô tận hải thấp không bằng cả con chó, gặp đại nhân thì cúi đầu khom lưng, bởi vì có thể trở thành đại nhân dù là đại nhân gì thì ngươi không trêu vào được.
Đây mới chỉ là đại nhân, nếu gặp quý nhân thì phải vòng đi. Quý nhân tức một số cậu ấm sinh ra trong vô tận hải, những người này tự xưng là quý tộc trong Hành Giả. Chân thân là bản thủy Hành Giả tu ra căn nguyên bản thủy. Thương nhân là tu bốn cảnh giới viên mãn, Hành Giả bản sơ tu ra căn nguyên bản sơ.
- Hứa Phi, từ khi nào ngươi thành tiên phong đại nhân Quảng Lăng thành?
Nhìn biểu tình ngạc nhiên của đám người Lý Trường Phong, Hứa Phi hưởng thụ vô cùng, nhưng ngoài mặt khiêm tốn nói:
- Mới không lâu về trước.
- Ta nghe nói để trở thành tiên phong đại nhân Quảng Lăng thành điều kiện ưu tiên là tiên thiên Hành Giả, nói vậy ngươi đã...
- Ha ha ha, Trường Phong nói đúng, hiện tại ta đã tu ra căn nguyên tiên thiên, trở thành một tiên thiên Hành Giả.
Tin tức này như bão tố sét đsánh ngang mày Lý Trường Phong, lòng gã dậy sóng.
Thật lâu sau Lý Trường Phong phản ứng lại, chúc mừng Hứa Phi:
- Hứa Phi, ngươi giỏi giỏi quá, không chỉ thành tựu tiên thiên Hành Giả còn trở thành tiên phong đại nhân Quảng Lăng thành. Ngàn năm nay Hành Giả từ thế giới Thanh Phong chúng ta đi ra có mình ngươi là sống tốt nhất. Làm bằng hữu, ta rất mừng cho ngươi.
Lý Trường Phong chân thành chúc mừng Hứa Phi, thật lòng mừng cho gã. Lý Trường Phong biết tu ra căn nguyên tiên thiên không dễ, mười vạn hậu thiên Hành Giả mới có một người thành tựu tiên thiên. Không phải tất cả tiên thiên Hành Giả đều có tư cách làm tiên phong đại nhân Quảng Lăng thành, sau lưng cần trả giá nhiều thứ người bình thường khó mà hiểu thấu.
- Hứa Phi ca ca oai quá, vừa là tiên thiên Hành Giả vừa là tiênp hong đại nhân, không uổng là truyền kỳ của thế giới Thanh Phong chúng ta. Tiểu muội xin chúc mừng Hứa Phi ca ca, nhưng sau khi ca ca bay lượn trời cao nhớ đừng quên chúng ta!
- Ha ha ha! Nhất định.
Hứa Phi, Lý Đông Tuyết vui vẻ đi Đằng trước, Lý Trường Phong đi phía sau lạc lõng cô đơn. Lý Trường Phong không biểu hiện ra ngoài nhưng Trần Lạc nhìn ra tâm tình của gã rất buồn.
Ngẫm lại cũng đúng, nghe Lý Đông Tuyết nói lúc Hứa Phi, Lý Trường Phong còn trong thế giới Thanh Phong là bằng hữu thân thiết, nối chân nhau vấn đỉnh Hành Giả, cùng đi vô tận hải phiêu bạt. Ngàn năm qua đi, Lý Trường Phong vẫn phiêu bạt khắp nơi sống được ngày nào hay ngày nấy, Hứa Phi thì đã thành tiên thiên Hành Giả vạn người không có một, trở thành tiên phong đại nhân làm người ta hâm mộ.
Trần Lạc định an ủi Lý Trường Phong nhưng cuối cùng không làm, hắn biết cảm giác này không phải một câu tâm tình nhạt nhẽo có thể xóa tan, càng không dễ an ủi.
Nói đến thì Hứa Phi có chút bản lĩnh, nhiều người xếp hàng trước cửa thành chờ nộp sinh mệnh chi thạch để vàm Quảng Lăng thành. Hứa Phi thì đến trước cửa, đưa ra lệnh bài tiênp hong tùy thân mang theo, trực tiếp đưa đám người Lý Trường Phong vào thành. Các Hành Giả đang xếp hàng không la ó phản đối, dường như đã thói quen điều này.
Trong Quảng Lăng thành có cảnh tượng khác hẳn, sặc sỡ nhiều màu như tòa thành không đêm.
Trần Lạc cùng đám người Lý Trường Phong theo Hứa Phi đến phủ đệ của gã. Đó là một biệt uyển rất tinh xảo, thoạt trông không rộng lớn nhưng dựng một tòa biệt uyển của mình trong Quảng Lăng thành là điều nhiều Hành Giả nằm mơ cũng không dám tưởng tượng.
Trần Lạc có ấn tượng không tệ với Hứa Phi, tuy lần đầu tiên gặp mặt gã khoe khoang hơi quá nhưng có thể thông cảm. Nam nhân ai cũng sĩ diện, trên đường đi Hứa Phi hay cố ý vô tình tự phụ khoác lác, coi thường bọn họ. Trần Lạc thông cảm, dù gì bây giờ người ta sống tốt, khoe khoang sướng mượng, ai chẳng có lòng hư vinh?
Trần Lạc hiểu hết, nhưng quan trọng là sau khi vào Quảng Lăng thành thì Hứa Phi khoe càng quá. Đặc biệt vào phủ đệ của gã, Hứa Phi sắp hĩnh mũi nhìn đời. Gì mà co nlin thhú này hiếm hoi cỡ nào, hoa cỏ kia quý báu bao nhiêu, bình hao cũng kể một đống xuất xứ này nọ. Công nhận Hứa Phi là cao thủ khoe hàng, dù gã khoe thứ gì chưa bao giờ nói giá trị, chỉ kể điển cố sau nó. Cao minh hơn là Hứa Phi lấy danh nghĩa đưa Lý Đông Tuyết đi tham quan phủ đệ để khoe, cộng thêm lần đầu tiên nàng đến vô tận hải thấy thứ gì cũng tò mò. Điều này khiến Hứa Phi được dịp nhếch đuôi khoe sướng miệng.
Trần Lạc từng thấy nhiều kẻ khoa hoang, có người còn khoe dữ dội hơn Hứa Phi, nhưng lần đầu tiên hắn gặp kiểu khoe quanh co lòng vòng thế này. Trần Lạc nghe choáng váng, cuối cùng không chịu nổi thừa dịp bọn họ cười nói hắn mượn cớ bảo đi công chuyện.
Ra khỏi phủ đệ của Hứa Phi, Trần Lạc không nhịn được nữa chửi um lên:
- Bà nội nó!
Trần Lạc nhìn ra được Hứa Phi mượn cớ dắt Lý Đông Tuyết đi tham quan phủ đệ thật ra là khoe khoang với Lý Trường Phong. Phải nói Lý Trường Phong tốt tính, đổi lại Trần Lạc ngày xưa bằng hữu tốt dám lên mặt kiểu đó với hắn thì đã ăn tát từ lâu.
Trong vô tận hải không có trời trăng sao, Quảng Lăng thành cũng vậy. Có lẽ vì trong thành chứa sinh mệnh chi khí nên khắp nơi rực rỡ nhiều màu, huyễn lệ như cầu vồng ban đêm.
Trần Lạc đi dạo trong thành. Lý Đông Tuyết mới vào vô tận hải tò mò với mọi thứ, Trần Lạc cũng vậy. Mấy thứ kia Trần Lạc chưa từng thấy, chưa từng nghe qua. Gì mà Càn Khôn tỏa, tinh thần phiên, nhật nguyệt trường đăng, rất nhiều thứ kỳ lạ làm Trần Lạc nhìn hao cả mắt. Trần Lạc rất muốn mua hết về nghiên cứu, nhưng vấn đề là hắn một nghèo hai trắng, nghèo rớt mồng tơi.
Đương nhiên, loại tình huống này đối với người khác là nghèo thật, còn với Trần Lạc thì không thành vấn đề. Trần Lạc chẳng những không nghèo thậm chí cực giàu. Không khoa trương khi nói nguyên vô tận hải, tính luôn hai tộc thần và ma không nhiều người giàu hơn Trần Lạc. Đừng nghi ngờ, vì trong tay hắn có Nhân Thư chi tâm, thứ này được gọi là nguồn sinh mệnh. Cộng thêm căn nguyên của Trần Lạc là căn nguyên nguyên thủy, chân lý sinh mệnh, có thể nói là mỏ tiền xài hoài không hết.
Truyện khác cùng thể loại
85 chương
106 chương
501 chương
88 chương