Thiên Vu
Chương 1150
Trần Lạc vốn cứ nghĩ một đêm tình với Tuyết Thiên Tầm sẽ có âm mưu âm kê gì, dù sao chuyện này là sư phụ Vân Du Tử sắp đặt. Nay xem ra không có gì tệ, ít ra trước mắt không có chỗ hỏng hại Trần Lạc. Nhưng lần lượt bị người xem như tai tinh, loại cảm giác này thật tình rất khó chịu. Đầu tiên là Thiên Hạ Ngũ Y, sau đó là các nữ thần, bây giờ đến lượt Nữ Đế. Nghe lời Nữ Đế nói thì Ngạo Phong, Tần Phấn rất có thể cũng bị Trần Lạc ảnh hưởng.
Thật là mệt não.
Trong sân, thiên Y Trường Hận, Độc Y Mạn Đà La, Nhiên Y Đường Nhược Nhiễm, Sát Y Vũ Yêu đứng ở bốn hướng đông tây nam bắc. Bốn nàng nói chuyện vui sướng khi người gặp họa, Tuyết Thiên Tầm ở trong bọt nướng không nổi giận, tay vẫn ôm Mạc Khinh Sầu.
Tuyết Thiên Tầm nghiền ngẫm cười nói:
- Xem ra nguyền rủa của hắn hành hạ các ngươi không nhẹ, khiến các ngươi đánh mất bản ngã. Các ngươi như thế còn không biết ngượng lên mặt với ta?
Nữ Đế Tuyết Thiên Tầm đâm trúng chỗ yếu của Thiên Hạ Tứ Y, các nàng lập tức công kích cùng lúc.
- Grao!
Bốn thần thú Thanh Long, Bạch Hổ, Chu Tước, Huyền Vũ bảo vệ bọt nước lập tức ngưng diễn ra. Chúng nó là thần thú, có lẽ không phải chân thân bốn thần thú trong truyền thuyết nhưng cũng là tồn tại cường đại được Nữ Đế nhờ vào Nhân Thư chi linh sáng tạo ra. Tuy nhiên Thiên Hạ Tứ Y chính là người thống trị cửu thiên, cửu u, thiên nhiên, thâm uyên, không phải kẻ yếu.
Thiên địa có trật tự, thế giới có pháp tắc.
Trong phơng thiên địa này, phương thế giới này, Thiên Hạ Tứ Y không thể sử dụng pháp tắc mỗi người chúa tể.
Dù vậy Thiên Hạ Tứ Y vẫn rất đáng gờm, bọn họ dù gì là sinh mệnh được Nữ Oa dùng đá ngũ sắc sáng tạo ra, chỉ đứng sau tộc nhân Bàn Cổ cùng với hỗn độn sơ khai.
- Xem ra hắn nguyền rủa mạnh hơn ta nghĩ, các ngươi lần này đến lần khác vĩnh viễn luân hồi chẳng những không thoát khỏi, ngược lại càng lún càng sâu. Mỗi lần luân hồi là tự tổn hại linh hồn, luân hồi đến nay linh hồn ngũ sắc của các ngươi không còn tinh thuần.
Nữ Đế nhẹ nhàng đặt Mạc Khinh Sầu xuống, đứng dậy.
Đột nhiên một thanh âm kỳ lạ không biết từ đâu truyền đến.
- Ha ha... A... Nữ Đế... Ngươi không hiểu, ngươi căn bản không hiểu sinh mệnh... Ngươi không hiểu, dù ngươi được đên Nhân Thư không... Không thể dung hợp, huống chi... Ngươi không có cơ hội nhận được...
Thanh âm truyền đến cùng với phương thế giới này biến thành màu đỏ máu.
Một nữ nhân khuôn mặt thê mỹ xuất hiện, là chúa tể địa ngục Huyết Y Đường Phi.
- Ha ha ha ha ha ha! Láo lếu, Nữ Oa ở trước mặt ta cũng không có tư cách bàn về hai chữ sinh mệnh, càng đừng nói các ngươi! Hừ, một đám không biết sống chết!
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Chiến đấu căng thẳng bùng nổ.
Chúa tể cửu thiên Trường Hận.
Chúa tể cửu u Vũ Yêu
Chúa tể thâm uyên Mạn Đà La
Chúa tể thiên nhiên Đường Nhược Nhiễm.
Cuối cùng chúa tể địa ngục Đường Phi cũng đến.
Thiên Hạ Ngũ Y tụ tập đủ, cùng thời vây công Bàn Cổ Nữ Đế Tuyết Thiên Tầm.
Rất nhanh, các nữ thần Táng Hoa, Cổ Du Nhiên, Ngự Nương, Hạ Mạt, Tiết Thường Uyển, Hoàng Tuyền, Lạc Anh tham gai tham gia.
Tình hình hỗn loạn. Các nữ thần là người truyền thừa thần tộc cổ xưa, thực lực không yếu. Thiên Hạ Ngũ Y là người thống trị ngũ sắc thiên càng khủng khiếp hơn. Nhưng Tuyết Thiên Tầm không uổng là Bàn Cổ Nữ Đế từng hủy thiên diệt địa, dù hiện tại mất linh hồn hỗn độn, đối diện nhiều người vây công nàng vẫn không yếu thế. Huống chi Tuyết Thiên Tầm có bốn thần thú bảo vệ nàng.
Các nữ nhân đánh túi bụi. Ba người Mạc Vấn Thiên, Gia Cát Thiên Biên, Thiên Tà không xen vào, bọn họ muốn chờ các nữ nhân tự tàn sát, chờ đợi thời cơ thích hợp ra tay một kích tất trúng.
Vân Khởi đứngv btrong không trung nhìn chiến đấu kịch liệt, hờ hững như thể chuyện xảy ra nơi này không liên quan gì hắn.
Ngạo Phong, Tần Phấn nhìn hai người chiến đấu kịch liệt, quay sang ngó Trần Lạc.
Ngạo Phong hỏi:
- Lạc gia, chúng ta tham gia không?
Không đợi Trần Lạc đáp lại, Tần Phấn cướp nói trước:
- Ngươi cũng biết các nữ nhân đang đánh nhau là ai. Nhớ kỹ, bọn họ và Trần Lạc có yêu hận tình cừu, ngươi bảo Lạc gia làm sao nhúng tay vào?
- A, vậy à? Thế bây giờ làm sao đây? Chẳng lẽ chúng ta cứ đứng nhìn?
Trần Lạc không ngốc, hắn biết Ngạo Phong, Tần Phấn đang trêu mình.
Trần Lạc cười bất đắc dĩ nói:
- Hai người từ khi nào bắt chước Lãnh Cốc? Qua loa cho có là được.
- Lạc gia, nói thật thì đây là cơ hội tốt cướp lại Nhân Thư từ tay Nữ Đế, thật sự không muốn ra tay sao?
Nói thật thì nếu Thiên Hạ Ngũ Y không xuất hiện chưa biết chừng Trần Lạc sẽ thừa dịp ra tay với Tuyết Thiên Tầm. Nhưng đến khi Thiên Hạ Ngũ Y xuất hiện, nói Tuyết Thiên Tầm vì âm dương giao hợp với Trần Lạc nên không cách nào đúc lại linh hồn hỗn độn của mình khiến hắn thầm áy náy.
Trần Lạc biết làm người không thể do dự thiếu dứt khoát, đặc biệt vào lúc then chốt thế này. Biết thì biết, nói dễ nhưng làm khó. Hết cách, con người của Trần Lạc làm thế, một người dễ sinh lòng áy náy. Một khi lòng sinh ra áy náy sẽ cảm thấy rất có lỗi với người ta.
Mặc dù chuyện đêm đó là ngươi tình ta nguyện, nhưng vì điều này hại Tuyết Thiên Tầm không thể đúc lại linh hồn hỗn độn, Trần Lạc nghĩ sao vẫn thấy tội lỗi. Hiện tại nhiều người vây công Tuyết Thiên Tầm, hắn không giúp đỡ thì thôi còn góp tay tấn công thì hết nói nổi, ít nhất lương tâm Trần Lạc không yên ổn.
Nhưng nói đi phải nói lại, kêu Trần Lạc giúp Tuyết Thiên Tầm đối phó Thiên Hạ Ngũ Y, các nữ thần thì hắn càng không làm được. Trần Lạc áynáy với Tuyết Thiên Tầm, nhưng cũng thấy tội lỗi với Thiên Hạ Ngũ Y, với các nữ thần.
Bà nội nó!
Nhức cái đầu!
Hai người quen Trần Lạc đã lâu, Ngạo Phong hay Tần Phấn đều hiểu chút tí con người của hắn. Hai người biết tính cách Trần Lạc trọng tình trọng nghĩa, đối xử với huynh đệ là thế, với tình yêu cũng vậy.
Tần Phấn vỗ vai Trần Lạc an ủi:
- Không thể ra tay với đám nữ nhân này nhưng không có nghĩa là không thể với mấy người khác. Bên kia còn ba, bốn người, dù sao cùng mục đích cướp Nhân Thư, xử lý một tên là bớt đi một đối thủ cạnh tranh.
Trần Lạc biết Tần Phấn đang nói đến đám người Mạc Vấn Thiên, Gia Cát Thiên Biên, Thiên Tà. Trần Lạc bị đám nữ nhân làm nhức đầu, không chỗ trút ra, nghe Tần Phấn nói thì mắt sáng ngời.
Trần Lạc cười nói:
- Ta đang ức chế, đây là cách hay, mỗi người một tên, đi không?
Trần Lạc định lao qua nhưng chợt cảm thấy không ổn. Gia Cát Thiên Biên, Mạc Vấn Thiên, Thiên Tà một người nhận chân mệnh, người nhận thiên mệnh, người nhận địa mệnh, không dễ đối phó, bản thân Trần Lạc cũng không nắm chắc. Quan trọng nhất là Trần Lạc lo cho an toàn của Ngạo Phong, Tần Phấn. Trần Lạc không muốn vì mình cướp Nhân Thư báo hại hai người bị thương. Trần Lạc tuyệt đối không cho phép điều đó xảy ra.
Trần Lạc ngẫm nghĩ, nói:
- Mạc Vấn Thiên, Gia Cát Thiên Biên, Thiên Tà có núi dựa rất cứng, không bảo đảm ba tên nhãi này có thủ đoạn khủng bố gì. Vì an toàn, hay ba chúng ta hợp tác giải quyết một tên, thấy sao?
Truyện khác cùng thể loại
7 chương
138 chương
80 chương
242 chương
47 chương