Thiên Vu
Chương 1145
Gia Cát Thiên Biên cười khẩy nói:
- Mạc Vấn Thiên, nếu ngươi không có chân mệnh trong người, thành tựu Nhân Vương thì sao dám diễu võ dương oai trước mặt Gia Cát Thiên Biên ta?
Gia Cát Thiên Biên, Mạc Vấn Thiên một người nhận thiên mệnh, một người nhận chân mệnh, có thể nói là nước lửa không hòa hợp. Nhưng hiện tại hai người chỉ xung đột ngôn ngữ chưa đánh nhau. Gia Cát Thiên Biên, Mạc Vấn Thiên không ai phục ai, mới rồi hai người một chiêu tiêu diệt hai Trung Ương lão tổ. Giờ còn lại hai Trung Ương lão tổ. Gia Cát Thiên Biên, Mạc Vấn Thiên đang định hành động thì thế giới lại xao động.
Vù vù vù vù vù!
Ánh sáng đỏ chợt nở tung trong phương thế giới này.
Không! Đây không phải ánh sáng đỏ mà là huyết vụ, huyết vụ đậm đặc.
Không! Đây không phải huyết vụ, đó là một loại lực lượng chân huyết. Lực lượng chân huyết kỳ lạ tràn ngập mỗi ngóc ngách phương thế giới này từ bao giờ.
- Khục khục, hai vị một người nhận thiên mệnh, một người nhận chân mệnh làm Tịch ta vô cùng hâm mộ.
Trong huyết vụ Tịch Nhược Trần ngạo nghễ xuất thế, sau lưng là đôi cánh máu che rợp trời, tổng cộng mười hai đôi, tức hai mươi bốn cánh đỏ.
Người thuộc làu Các Thế Kỷ thì biết trong huyết tộc chân thân thì hai mươi bốn cánh máu không đơn giản là Huyết Tộc Vương Tước, nó là đế hoàng trong huyết tộc. Tức là Các Thế Kỷ ghi chép trong thời đại thần ma, những thần ma đứng sau tộc nhân Bàn Cổ mới có hai mươi bốn cánh máu. Lúc trước Tịch Nhược Trần được mười hai cánh máu sao bây giờ biến thành hai mươi bốn cánh máu? Hay Tịch Nhược Trần thành tựu đế hoàng trong huyết tộc, vấn đỉnh thần ma?
Không ai biết.
Nhưng mọi người cảm ứng rõ ràng chân huyết tràn ngập trong phương thế giới này ẩn chứa lực lượng khủng bố, cường đại mang đến nguy hiểm không thua gì căn nguyên thế giới của Vân Khởi, căn nguyên Nhân Vương của Mạc Vấn Thiên, căn nguyên thiên tử của Gia Cát Thiên Biên.
- Nhưng mà... Ha ha, Tịch Nhược Trần ta muốn mạng nhỏ của hai vị Trung Ương lão tổ này.
Tịch Nhược Trần áo đỏ đứng trên bầu trời, khuôn mặt điển trai nho nhã, khóe môi treo nụ cười tà. Tịch Nhược Trần vươn đôi tay ra, nhắm mắt lại, hít một hơi.
Vù vù vù vù vù!
Hai Trung Ương lão tổ thành thây khô bay theo gió.
Tịch Nhược Trần tà ác lẩm bẩm:
- Hưm, không uổng là tiểu tử nhận nhân linh ôn dưỡng vạn năm, vị rất ngon. Hưm, đã lâu rồi không nếm vị máu ngon thế này, nhớ quá.
Bầu trời tràn đầy huyết vụ từ khi nào hiện ra đôi mắt đáng sợ.
Vừa rồi Gia Cát Thiên Biên, Mạc Vấn Thiên vì biểu hiện sự cường đại của mình định giết hai Trung Ương lão tổ còn sống sót. Hai người không ngờ giữa đường chạy ra Tịch Nhược Trần, càng không ngờ gã không hành động gì đã tiêu diệt hai Trung Ương lão tổ.
Nếu là trước kia, dù chỉ một canh giờ trước, Mạc Vấn Thiên, Gia Cát Thiên Biên sẽ lập tức giết Tịch Nhược Trần ngay. Nhưng bây giờ trước mắt bao người, Tịch Nhược Trần cướp đi ánh sáng bắt mắt mà hai người không tỏ vẻ gì.
Có một điều chắc chắn rằng Gia Cát Thiên Biên, Mạc Vấn Thiên trước kia chẳng thèm để Tịch Nhược Trần vào mắt, bây giờ cũng vậy. Hai người không ra tay vì lợi hại trên người gã có bí mật.
Mạc Vấn Thiên kiêu ngạo nói:
- Ngươi không phải Tịch Nhược Trần!
Tịch Nhược Trần cười cười.
Mạc Vấn Thiên quát to:
- Ngươi là một trong đế vương của huyết tộc, Huyết Ma!
- Khục khục.
Tịch Nhược Trần cười kỳ dị:
- Không ngờ trong thời đại này còn người nhớ tên Huyết Ma, ha ha ha ha ha ha! Tiểu tử, ngươi có chút ánh mắt, không uổng là Nhân Vương nhận chân mệnh.
Cái tên Huyết Ma có lẽ rất xa lạ với người bình thường nhưng đám người Mạc Vấn Thiên, Gia Cát Thiên Biên không phải người thường. Bọn họ biết nhiều bí mật trong phương thế giới này, biết lão tổ tông huyết tộc từng là tộc nhân Bàn Cổ cùng với hỗn độn sơ khai. Sau đó tộc nhân Bàn Cổ tan đàn xẻ nghé, một phương tự xưng thần linh chúa tể trời, một phương tự xưng ma chúa tể đất đai. Tổ của huyết tộc là một tộc nhân Bàn Cổ tự xưng tà ma.
Năm đó tổ huyết tộc dùng huyết mạch của mình sáng tạo ra bốn đế hoàng trong huyết tộc, Huyết Ma nằm trong số đó. Huyết Ma cũng là bốn lão tổ kế tổ huyết tộc, là một trong những ma xa xưa nhất phương thế giới này.
Nhưng không ai biết Huyết Ma trong thời đại thần thoại cũng tung hoành ngang dọc, lão ma này làm sao đột phá pháp tắc thiên địa vũ trụ đến phương thế giới này. Chẳng lẽ Huyết Ma tìm ra lỗ hổng pháp tắc thiên địa vũ trụ? Không, không thể nào! Nếu pháp tắc thiên địa vũ trụ có lỗ hổng thì bây giờ không chỉ đám người này tranh giành Nhân Thư.
Hay vì Tịch Nhược Trần có truyền thừa huyết tộc? Không, điều này cũng không thể. Nếu đúng vậy thì bây giờ không chỉ đám người này giành Nhân Thư, những thần ma biết tung tích Nhân Thư đều sẽ lộ mặt.
Không nói thứ khác, nếu đám thần ma có thể mượn cách Tá thi hoàn hồn đoạt xá xuất hiện thì những thần tộc cổ xưa đã không tốn công sức sắp đặt các truyền nhân nữ thần.
Không ai biết Huyết Ma làm sao đến phương thế giới này được. Có lẽ là vận mệnh sắp đặt, có lẽ là nhân quả, ai biết? Nhưng đối với đám người Gia Cát Thiên Biên, Mạc Vấn Thiên thì Huyết Ma làm sao đến đây đã không quan trọng, điều quan trọng là Huyết Ma đến, làm cách nào xử Huyết Ma mới quan trọng.
Tuy Mạc Vấn Thiên nhận chân mệnh, có vô thượng Nhân Vương chi nguyên thủ hộ. Tuy Gia Cát Thiên Biên nhận thiên mệnh, có vô thượng thiên tử chi nguyên thủ hộ. Nhưng hiện tại hai người đối diện Huyết Ma, lão ma số một số hai trong thời đại thần thoại làm bọn họ e ngại ba phần.
Lúc trước Huyết Ma ra tay lay động Trung Ương chi nguyên, bọn họ nhờ thế mới có cơ hội phá hoại Trung Ương chi nguyên. Mạc Vấn Thiên, Gia Cát Thiên Biên biết rõ Huyết Ma không chỉ lay động Trung Ương chi nguyên còn có tộc nhân Bàn Cổ bí ẩn của Trung Ương học phủ, vì lý do này nên tộc nhân Bàn Cổ đứng sau màn mãi tới bây giờ chưa xuất hiện.
Tiểu Tùng Lâm linh giới.
Hách Thiên Nhai, Đồ lão Tà, Ngụy đại tổng quản, cả ba nhìn sáu lão tổ tông Trung Ương học phủ chết bất đắc kỳ tử, thật lâu sau thở dài, tiếng than thở tế điện sáu vị lão tổ. Hách Thiên Nhai, Đồ lão Tà, Ngụy đại tổng quản dù gì xem Trung Ương học phủ như nhà mình, nay sáu lão tổ tông bị người tiêu diệt, làmg lòng bọn họ trăm mối cảm xúc ngổn ngang.
Trừ ba phần tiếc thương tế điện ra càng nhiều là suy nghĩ phức tạp không thể tả. Nói đúng hơn là hoang mang con đường tu hành. Hoang mang vì bọn họ rõ ràng sáu Trung Ương lão tổ đều là kỳ tài khoáng thế, sau này nhận Nhân Thư chi linh ôn dưỡng vạn năm càng, được tộc nhân Bàn Cổ ở sau lưng chỉ điểm, lực lượng thông thiên triệt địa, nói thành tựu tiếu ngạo thiên địa cũng không quá đáng. Nhưng sáu vị địa năng mạnh mẽ này chớp mắt bị người xóa sổ, đừng nói ngăn cản, sáu vị lão tổ không kịp rên tiếng nào đã chết, chết sạch sẽ, chết không kịp trăn trối.
Đồ lão Tà lắc đầu buông tiếng thở dài:
- Ài,trước kia ta luôn cho rằng các lão tổ vô địch thiên hạ, sánh bằng thần, ít ra trong lòng ta nghĩ vậy. Nhưng không bao giờ ngờ các lão tổ ở trước mặt đám người này thì không chịu nổi một kích.
Truyện khác cùng thể loại
7 chương
138 chương
80 chương
242 chương
47 chương