Thiên Vu
Chương 1131
Mười vạn Thẩm Phán Giả Vân Đoan có lẽ tạo cảm giác sợ hãi tâm hồn người thường, nhưng Vân Phi Dương biết đối thủ hôm nay của bọn họ là đám người Trần Lạc, Mạc Vấn Thiên. Đừng nói mười vạn Thẩm Phán Giả, dù là ngàn vạn, trăm vạn cũng vô dụng, chẳng giúp được gì.
- A không, Phi Dương hiểu lầm, cái này chỉ để biểu minh thái độ của Vân Đoan ta.
Vân Đoan thái tử không nghe Vân Khởi khuyên bảo, cuối cùng quyết định hợp tác với Trung Ương học phủ. Vì biểu đạt thành ý, tất cả hoàng tộc ra mặt, mang theo mười vạn Thẩm Phán Giả. Như Vân Đoan thái tử nói, đây là thái độ của Vân Đoan.
Lãnh Cốc ngước nhìn Thẩm Phán Giả rầm rộ trên bầu trời bao vây bảo vệ Trung Ương học phủ, lại nhìn Vân Đoan thái tử nói cười với Vân Phi Dương, nhìn sao cũng không giống đến để cướp Nhân Thư.
- Chết tiệt, xem thái độ của Vân Đoan không như đến tranh cướp Nhân Thư.
- Sợ là Vân Đoan đã đầu phục Trung Ương học phủ.
Tần Phấn không bất ngờ với kết quả này. Từ lúc Trung Ương học phủ cho mọi người xem Nhân Thư tái tạo là Tần Phấn đoán ngay Trung Ương học phủ muốn lôi kéo Vân Đoan. Vân Đoan lựa chọn như thế nào hoàn toàn do một người quyết định, người đó là Vân Khởi. Vừa rồi người Vân Đoan giáng lâm, Vân Khởi không có mặt, Tần Phấn biết ngay Vân Đoan đầu hục Trung Ương học phủ.
Lãnh Cốc nghe tin này vốn đã đứng ngồi không yên càng nóng nảy hơn.
Lãnh Cốc lo lắng hỏi:
- Một Trung Ương học phủ đã khó đối phó, giờ cộng thêm Vân Đoan chúa tể phương thế giới này, nếu hai tồn tại này hợp tác thì chúng ta có hy vọng không?
Ngạo Phong lắc đầu, trong lòng gã cho rằng dù Trung Ương học phủ và Vân Đoan có hợp tác hay không thì gã đều không biết kết quả đợt tranh giành Nhân Thư này.
- Nhân Thư sắp hiện thế chưa?
- Sắp rồi, trước khi trời tối sẽ hiện thế.
Lãnh Cốc nhìn sắc trời bên ngoài, hiện tại đã là giữa trưa, chỉ mấy canh giờ nữa Nhân Thư sẽ hiện thế. Lãnh Cốc nghe Tần Phấn nói cơ hội cướp Nhân Thư chỉ có một, đó là ra tay trước khi Nhân Thư hiện thế. Nếu để Nhân Thư rơi vào tay tộc nhân Bàn Cổ bí ẩn Trung Ương học phủ thì sau này không còn cơ hội nữa.
- Vậy khi nào chúng ta ra tay?
Tần Phấn lắc đầu, gã cũng không biết bao giờ là cơ hội.
- Chết tiệt, thật vớ vẩn!
Có lẽ Lãnh Cốc không hiểu biết Nhân Thư nhưng gã dồi dào kinh nghiệm cướp đoạt bảo bối. Nếu cơ hội cướp Nhân Thư chỉ có khi Nhân Thư hiện thế, vậy phải giải quyết xong đám các lão, Trung Ương nhân kiệt Trung Ương học phủ, Vân Đoan trước khi Nhân Thư hiện thế.
Tạm không nói đến người Trung Ương học phủ, Vân Đoan có dễ giải quyết không, dù làm xong hết còng phải tìm cách phá đoàn sáng Trung Ương học phủ bảo vệ Nhân Thư. Trung Ương học phủ có sáu lão tổ sâu không lường được chưa xuất hiện, có tộc nhân Bàn Cổ.
Trời ạ, chỉ còn lại vài canh giờ, đừng nói hiện tại không hành động, dù có thì chưa chắc giải quyết xong tất cả rắc rối trước khi Nhân Thư hiện thế.
- Càng đến gần lúc Nhân Thư hiện thế thì càng không có lợi cho chúng ta, đang đợi cái gì?
- Chờ thời cơ.
- Chờ thời cơ cái gì? Nếu không hành động thì trà cũng lạnh!
Khiến Lãnh Cốc câm nín là Lạc gia, Ngạo Phong còn đang tĩnh tu, thật là hoàng đế không vội thái giám gấp. Lãnh Cốc định đi hỏi Trần Lạc, Ngạo Phong nhưng bị Tần Phấn ngăn lại.
Tần Phấn nói:
- Tạm thời đừng quấy rầy bọn họ, ngươi có hỏi cũng vô dụng, Lạc gia cũng không biết khi nào nên ra tay, chắc hắn cũng đang chờ thời cơ.
- Ta thật không hiểu nổi, khi nào mới là thời cơ hành động?
Tần Phấn không biết, không tiện nói.
Tần Phấn trầm ngâm giây lát, nói:
- Chắc hẳn Mạc Vấn Thiên, Gia Cát Thiên Biên cũng đang đợi thời cơ thích hợp. Nếu mọi người đồng lòng hợp sức thì có thể bàn bạc ra đối sách. Nhưng vấn đề là người muốn cướp Nhân Thư mỗi người một ý. Đối diện Trung Ương học phủ chưa biết, Vân Đoan chúa tể phương thế giới này, trong lòng mọi người hiểu rõ ai ra tay đầu tiên rất có thể sẽ là vật hy sinh.
- Tuy nói vậy, sự thật đúng là vậy. Theo kinh nghiệm mạo hiểm cướp báu vật nhiều năm của ta, người nào giành báu vật đầu tiên sẽ chết tảm nhất. Nhưng... Nếu kéo dài lâu sẽ càng không tốt cho chúng ta.
Lãnh Cốc ngẫm nghĩ, nói:
- Ta thấy hay là vậy đi, ngươi đại diện đi tìm nhóm Mạc Vấn Thiên, Gia Cát Thiên Biên, bàn bạc xem mọi người cùng nhau hành động được không.
Tần Phấn cười bất đắc dĩ nói:
- Chuyện này nếu làm được thì đã sớm có người tìm chúng ta.
- Kẻ thù của kẻ thù tức là bằng hữu. Mạc Vấn Thiên, Gia Cát Thiên Biên không biết đạo lý này sao? Tạm hợp tác xử Trung Ương học phủ, Vân Đoan, đến lúc đó mấy người có hy vọng càng lớn.
- Ta tin tưởng bọn họ thà rằng vất vả thiệt thòi còn hơn là hợp tác với nhau.
- Tại sao?
Tần Phấn bất đắc dĩ nói:
- Vấn đề này rất phức tạp.
- Ngươi đừng nhìn những người tham gia cướp đoạt toàn thân cô thế cô. Đừng quên Gia Cát Thiên Biên nhận thiên mệnh, Mạc Vấn Thiên nhận chân mệnh, các nữ nhân Lạc Anh nhận sứ mệnh. Sau lưng bọn họ có trời, có vận mệnh, có thần tộc cổ xưa.
- Nếu là ngươi thì ngươi cảm thấy đối diện Vân Đoan, Trung Ương học phủ tốt hơn hay đối diện ông trời, vận mệnh, thần tộc cổ xưa tốt hơn?
Lãnh Cốc gãi đầu:
- Nghe ngươi nói cũng có lý. Mấy người Mạc Vấn Thiên một mình nhưng sau lưng có núi dựa cứng chắc, một khi đánh nhau trời biết sẽ gây ra động tĩnh gì.
Lãnh Cốc bổ sung thêm:
- Nhưng dù gì chỉ là suy đoán, hơi không đáng tin. Lỡ lúc đó núi dựa không giúp bọn họ thì chẳng phải uổng phí thời gian sao?
- ênú núi dựa sau lưng bọn họ không đáng tin, vậy ta cho ngươi một lý do đáng tin hơn.
Tần Phấn nói:
- Ta dám cắc ở trong mắt Mạc Vấn Thiên, Gia Cát Thiên Biên thà tiêu hao với Trung Ương học phủ cũng không muốn hợp tác với Lạc gia sau đó đối diện Lạc gia, một người không ai biết hắn rốt cuộc là cái gì.
Lãnh Cốc nhìn Trần Lạc dựa vào thân cây nhắm mắt như đang ngủ, gã hé môi mấy lần, ngập ngừng muốn nói. Lãnh Cốc vắt óc nghĩ nửa ngày, không nghĩ ra được lời nào phản bác Tần Phấn. Trong lòng Lãnh Cốc đã hiểu lý do tại sao đám người Mạc Vấn Thiên thà rằng tốn sức đấu với Trung Ương học phủ cũng không chịu hợp tác với Lạc gia, sau cùng quyết đấu.
- Rồi sẽ có người không nhịn được hành động, có lẽ là đám người cướp đoạt Nhân Thư, cũng có thể là Trung Ương học phủ.
- Không thể nào! Trung Ương học phủ chiếm tiên cơ, người ta không việc gì phải vội vàng.
- Chưa chắc.
Lãnh Cốc định phản bác thì bỗng trên bầu trời có biến đổi. Đoàn sáng Trung Ương học phủ được mười vạn Thẩm Phán Giả vây quanh bảo vệ bỗng tỏa ánh sáng bảy sắc rực rỡ, sức sống chứa bên trong càng dào dạt hơn, hơi thở sự sống càng đậm đặc. Mọi người biết Nhân Thư sắp hiện thế.
Vân Phi Dương khoanh tay đứng trong không trung cười khẽ:
- Ha ha ha ha ha ha!
Đôi mắt sâu thẳm nhìn xuống chúng sinh dưới đất, Vân Phi Dương nói:
- Đến lúc này còn chưa hành động, các vị có kiên nhẫn lớn thật.
Truyện khác cùng thể loại
7 chương
138 chương
80 chương
242 chương
47 chương