Thiên Vu

Chương 1128

Nhưng hiện tại vách tường không gian phương thế giới này này bị trám nhiều lỗ thủng, nguyên vách tường bị ba loại lực lượng thần kỳ bao phủ. Trong một lúc Trần Lạc khó tìm hiểu được nguồn gốc ba loại lực lượng, nhưng hắn nhìn ra chính là ba loại lực lượng thần kỳ phong ấn phương thế giới này chặt chẽ, pháp tắc không gian cũng thay đổi. Lãnh Cốc hỏi: - Chỉ có Vân Đoan sử dụng căn nguyên thế giới mới sửa được vách tường không gian, phong ấn phương thế giới này đúng không? - Có lẽ Vân Đoan nhờ vào căn nguyên thế giới phong ấn phương thế giới này, nhưng còn có người khác sử dụng thủ đoạn lớn phong ấn phương thế giới này này. - Là ai? - Có một là Trung Ương học phủ, còn một loại lực lượng khác thì không biết thuộc về ai. Tần Phấn không nghĩ ra, Trần Lạc cũng chịu. Hiện tại tình huống khẩn cấp, không kịp suy nghĩ nhiều như vậy. Nếu tmạ thời không thể rời khỏi phương thế giới này thì chỉ đành tìm cách khác. Mấy người bàn bạc, cuối cùng quyét định đưa các tiền bối đi Tùng Lâm Tiểu Linh giới ở tạm. Sau đó Tần Phấn đón gia đình Lãnh Cốc tới đây. Dàn xếp xong mọi người, vì an toàn, Trần Lạc lại sử dụng thủ đoạn lớn bảo vệ đám người Vương Khắc lão sư từng vòng từng vòng. Khi đoàn người quay về bên ngoài thì thế giới đã hoàn toàn lộn xộn. Không biết ai lộ tin Nhân Thư sắp hiện thế, chỉ mấy canh giờ ngắn ngủei đã truyền khắp thế giới. Đa số tu hành giả có lẽ không rành bí mật trong thiên địa, nhưng mọi người từng đọc Các Thế Kỷ. Trong Các Thế Kỷ ghi rõ ràng Nhân Thư là nhân tộc chi nguyên, ai có được Nhân Thư là có thể chấp chưởng nhân chi pháp tắc, chúa tể chúng sinh. Vừa nghe nói Nhân Thư chúa tể vận mệnh thương sinh sắp hiện thế, hễ là tu hành giả có ai ngồi yên được? Người to gan thì kéo bè kéo lũ chuẩn bị cướp giật Nhân Thư. Người nhát gan cũng kêu người chực chờ thử vận may. Trong thế giới lấy mạo hiểm làm vinh diệu này, tu hành giả có chút kinh nghiệm đều biết mạo hiểm và ích lợi là song song. Bảo bối càng đáng giá thì nguy hiểm càng lớn. Càng đừng nói thứ hiện thế lần này là Nhân Thư chí cao vô thượng trong thiên địa, thậm chí trong vũ trụ. Nhiều tu hành giả tự hiểu sức mình, biết bảo bối chí cao vô thượng như thế dù có hiện thế cũng không đến lượt bọn họ. Nói là vậy nhưng không có nghĩa là bọn họ ngoan ngoãn bỏ cuộc. Ai cũng muốn thử vận may, nhưng không thể ăn được thịt nhưng húp miếng canh cũng tuyệt. Lùi một vạn bước, cứ cho rằng không húp được canh, xem náo nhiệt tăng kiến thức cũng tốt. Đương nhiên một số tu hành giả kiến thức rộng biết tồn tại chí cao vô thượng như Nhân Thư hiện thế sẽ gây ra gió tanh mưa máu. Cho nên tránh nó xa thật xa là tốt nhất. Nhưng người lý trí như thế rất ít, không mấy người giữ được bình tĩnh tuyệt đối trước sức hấp dẫn của Nhân Thư. Nhân Thư chưa hiện thế thiên hạ đã là đại loạn. Các Vinh Diệu đoàn, các gia tộc thổi kèn chiêu binh mãi mã. Nhìn thế cục hỗn loạn, ngông cuồng Trần Lạc, Ngạo Phong, Tần Phấn cùng sử dụng đại thần thông đại thủ đoạn, dùng thanh âm như sấm khuyên nhu thiên hạ, nói cho mọi người Nhân Thư hiện thế đi kèm nguy hiểm chưa biết, hy vọng mọi người tạm trốn trong Tiểu Linh giới tránh cho bị thương. Tiếc rằng không ai nghe bọn họ khuyên nhủ, cho rằng gió thoảng bên tai. Mặc dù Lạc gia rất có tiếng tăm nhưng vô dụng. Nguy hiểm? Vớ vẩn. Trong phương thế giới này này hễ bảo bối hiện thế luôn đi kèm nguy hiểm chưa biết, dù Lạc gia nhà ngươi không nói thì trong lòng mọi người hiểu rõ. Trần Lạc rất bất đắc dĩ, hắn dùng danh nghĩa Lạc gia cũng không khuyên được chứ đừng nói là Ngạo Phong, Tần Phấn, không ai thèm nghe hai người. Ngược lại Lãnh Cốc khuyên nhu lại nổi lên hiệu quả bất ngờ. Buổi trưa hôm đó. Đám người xếp hàng dài trên bầu trời, dẫn đầu là Lãnh Cốc. - Người biết Lãnh Cốc ta nghe kỹ đây! - Chắc mọi người cũng biết tin Nhân Thư sắp hiện thế. Cái gì là Nhân Thư, chắc ta không nói các người cũng biết rồi. Trong Các Thế Kỷ ghi chép ai được Nhân Thư sẽ chúa tể vận mệnh thương sinh, lời này đúng, ta tin đó là thật, mọi người cũng tin điều này. - Ta biết mọi người triệu tập nhân mã chỉ vì muốn thử vận may, húp canh. Ta rất thông cảm điều này, đổi lại lầt cũng sẽ làm như vậy. - Nhưng, các người nghe đây! Hôm nay ta muốn nói cho mọi người biết, muốn ăn canh cũng nên chọn lúc, đừng để lúc đó không uống được canh mà chính mình cũng mất mạng! - Ta nói nhiều như vậy không phải ngăn cản mọi người vớt ích lợi mà chỉ muốn khuyên nhủ, các người hãy tạm trốn trong Tiểu Linh giới, khi Nhân Thư hiện thế thì chờ xem tình huống thế nào, có nguy hiểm không? Bản thân chịu nổi nguy hiểm đó không? Nguy hiểm có đáng giá mạo hiểm không? Hiểu rõ ràng rồi đi ra ăn canh cũng không muộn. - Người biết Lãnh Cốc ta đều đi ra, theo ta đi! Lãnh Nhị gia lăn lộn trong thiên hạ không lâu, chỉ hai, ba chục năm ngắn ngủi. Nhưng Lãnh Cốc nổi tiếng chữ nghĩa đứng đầu, làm người rộng rãi, bằng hữu khắp thiên hạ. Lãnh Cốc mang theo các huynh đệ ngày xưa trong Chúc Long sơn, ngày càng nhiều người tham gia vào đội khuyên nhủ. Đám người đông đúc nhiều vô số kể, từ đông đến tây, từ nam đến bắc, dài như con rồng. Cùng lúc đó, Hách Thiên Nhai, Đồ Lão Tà, Ngụy đại tổng quản cũng đứng ra khuyên bảo. Ba người là đại nhân vật Trung Ương học phủ, càng là tiền bối đức cao vọng trọng trong thiên hạ. Người nào có uy tín danh dự trong phương thế giới này đều là đệ tử Trung Ương học phủ, giờ thấy ba lão tự mình khuyên bảo thì cũng tỉnh táo lại. Bọn họ quyết định vào Tiểu Linh giới, chờ xem tình huống rồi quyết định. Có Lãnh Nhị gia, Hách Thiên Nhai, Đồ Lão Tà, Ngụy đại tổng quản khuyên nhủ, đa số người trong phương thế giới này tạm thời vào Tiểu Linh giới tránh né, nhưng có một số người không sợ chết tiếp tục chiêu binh mãi mã. Trên bầu trời, đoàn sáng to lớn lơ lửng trong không trung, chậm rãi xoay tròn. Mây sét dày đặc bao bọc quanh đoàn sáng, sấm chớp đì đùng. Mỗi lần đoàn sáng trắng xoay tròn là như kéo theo cả thế giới vang tiếng nổ điếc tai, một số Tiểu Linh giới cũng run rẩy theo. Trong Tiểu Tùng Lâm linh giới. Lãnh Cốc há hốc mồm nhìn. Tiểu Tùng Lâm linh giới lại run rẩy. Lãnh Cốc rụt cổ lẩm bẩm: - Bà nội nó, động tĩnh lớn như vậy, Nhân Thư chưa xuất đã khủng bố thế này, nếu nó xuất thế thì còn như thế nào nữa? Không chừng phương thế giới này sẽ tan tác. Trần Lạc, Ngạo Phong, Tần Phấn ngồi xếp bằng. Ba người nhắm mắt, không biết đang tu luyện hay tĩnh tu. Thấy không ai quan tâm mình, Lãnh Cốc nghẹn lời. Nhìn Trần Lạc, Ngạo Phong, Tần Phấn khoanh chân tập trung tĩnh tu, Lãnh Cốc trong cơn hưng phấn kích động rất là khó chịu. Lãnh Cốc bực tức nói: - Ba người giỏi nhịn thật, Nhân Thư sắp hiện thế mà các ngươi còn yên tâm tĩnh tu. Có cần như vậy không? Trần Lạc, Ngạo Phong, Tần Phấn vẫn không đáp lại. Lãnh Cốc tức xì khói, gã muốn phát cuồng. Lãnh Cốc cười nhạo: - Ba người làm vậy có ích gì sao? Bình thường không cố gắng tu luyện, đến lúc mấu chốt thì cố gắng cần cù, hữu dụng sao?