Thiên Vu
Chương 1127
- Nếu cướp được Nhân Thư, ngươi có nắm chắc mở ra ảo diệu Nhân Thư được không?
- Trả lời ta! Ngươi có thể hoặc không? Nếu ngươi bảo đảm thì ta sẽ từ chối Trung Ương học phủ ngay!
Không biết có phải lâu nay Vân Đoan thái tử đã bất mãn Vân Khởi, lần này gã vài phần phản đối ý kiến của Vân Đoan thái tử, làm thái tử không nhịn được nữa quát vào mặt Vân Khởi.
Thấy Vân Khởi im lặng, Vân Đoan thái tử sán tới trước, gằn từng chữ:
- Vân Khởi, ta đang hỏi chuyện ngươi, ngươi có thể bảo đảm hay không? Trả lời ta, có thể hoặc không thể!?
Vân Khởi không trả lời, gã ngồi ngay ngắn, khuôn mặt điển trai không biểu tình, nét mặt thản nhiên hờ hững. Vân Khởi lắc đầu, chuyện không làm được thì gã không bao giờ hứa hẹn.
- Tốt, nếu không thể bảo đảm vậy đừng ngăn cản chúng ta hợp tác với Trung Ương học phủ!
Tỳ Bà gai mắt thái độ của Vân Đoan thái tử, bước ra nói:
- Thái tử điện hạ sao có thể nói vậy với Vân Khởi ca ca? Vân Khởi ca ca luôn ủng hộ thái tử điện hạ, nếu không nhờ Vân Khởi ca ca thì Vân Đoan chúng ta đã sớm...
Vân Đoan thái tử ngắt lời Tỳ Bà:
- Đủ rồi!
Vân Đoan thái tử trừng Tỳ Bà:
- Tỳ Bà, ở trong mắt ngươi thì hắn là thái tử hay ta là thái tử?
- Ngươi...!
Tỳ Bà muốn cãi lại nhưng bị Vân Khởi ngăn cản.
Vân Khởi đứng dậy, gã không nói một câu, lặng lẽ rời đi. Nhưng đến cửa đại điện, Vân Khởi ngần ngừ một lúc, sau cùng mở miệng nói:
- Thái tử điện hạ, ta đã nói dù thái tử điện hạ làm ra quyết định gì thì ta đều ủng hộ, nhưng quyết định lần này của thái tử điện hạ qáu xúc động lỗ mãng. Nếu thái tử điện hạ còn tin vào Vân Khởi ta, vậy xin cho ta bảy ngày. Sau bảy ngày nếu ta không thể tìm hiểu được ảo diệu giữa căn nguyên thế giới Nhân Thư, vậy thái tử điện hạ có quyết định cũng không muộn.
Thấy Vân Khởi bị thái tử điện hạ rống đuổi ra, mấy người khác rất bất ngờ. Trong ấn tượng của bọn họ tuy thái tử điện hạ hơi nghiêm khắc nhưng cực kỳ kính trọng Vân Khởi, mọi người đều biết Vân Đoan có ngày hôm nay công lao lớn nhất thuộc về Vân Khởi. Hiện tại Vân Khởi chỉ không đồng ý hợp tác với Trung Ương học phủ đã bị Vân Đoan thái tử quát mắng.
Bất ngờ thì bất ngờ, bọn họ im lặng nhìn Vân Khởi rời đi.
Bọn họ biết được như ngày hôm nay toàn nhờ công Vân Khởi, nhưng gã phản đối Vân Đoan hợp tác với Trung Ương học phủ, điều này khiến đám người đại hoàng tử khó chịu. Bọn họ cho rằng nhìn từ mặt nào thì hợp tác với Trung Ương học phủ là con đường tốt nhất, nhưng không phải ai cũng nghĩ vậy. Ít nhất Đại Thế Tử luôn cẩn trọng, nghe Vân Khởi phân tích xong có chút đồng ý với gã.
Đại Thế Tử nói:
- Điện hạ, lời tam hoàng tử nói cũng có lý, sao chúng ta không chờ bảy ngày rồi hãy quyết định?
Vân Đoan thái tử nhìn Đại Thế Tử chằm chằm, biểu tình khó chịu rắn giọng hỏi:
- Đại Thế Tử đang chất vấn quyết định của ta sao?
- Không, ta không phải chất vấn quyết định của điện hạ mà là...
Vân Đoan thái tử không chịu nghe tiếp, gã nạt ngang:
- Câm miệng!
Cơ mặt Đại Thế Tử cứng lại, khóe môi co giật, gã cúi đầu im lặng.
Ngoài đại điện, Vân Khởi đi trong tầng mây.
Tỳ Bà theo bên cạnh khuyên nhủ:
- Vân Khởi ca ca xin đừng giận thái tử điện hạ, chắc thái tử điện hạ bị Nhân Thư che mờ mắt nên mới tức giận với Vân Khởi ca ca. Chờ khi thái tử điện hạ tỉnh táo lại sẽ nhận ra sai lầm của mình.
- Ha ha ha, hắn không chỉ là Vân Đoan thái tử, cũng là huynh trưởng của ta, làm sao ta giận hắn được?
Vân Khởi nhìn ngọn núi thuộc về gã trong Vân Đoan, nhỏ giọng nói:
- Hy vọng thái tử điện hạ chỉ tạm thời bị Nhân Thư che mờ mắt. Nếu thái tử điện hạ cứ châp mê bất ngộ, bảy ngày sau dù ta tìm hiểu được ảo diệu căn nguyên thế giới và Nhân Thư cũng vô dụng.
- Bảy ngày sau Vân Khởi ca ca thật sự có thể tìm hiểu được sao?
Vân Khởi nhắm mắt lại, một lúc sau nói:
- Vậy phải chờ xem Vân Khởi ta có tạo hóa này không.
***
Giữa trưa.
Đêm hôm qua Trần Lạc và các nữ thần Táng Hoa, Lạc Anh uống thâu đêm đến sáng mới về tửu quán nhỏ. Trần Lạc định nghỉ một chốc, nhưng vừa nằm xuống không lâu thì bị cảm giác quái dị đánh thức. Trần Lạc mở mắt ra, vội chạy ra ngoài.
Lãnh Cốc ngước nhìn bầu trời, Trần Lạc giương mắt nhìn. Trên bầu trời từ khi nào xuất hiện một đoàn sáng hình tròn khổng lồ, đoàn sáng như âm dương giao hợp lại như quang ám giao thác.
Trần Lạc vội khuếch tán linh thức điều tra, nhưng hắn không ngờ bên trong đoàn sáng có Tiểu Linh giới tự thành một thể. Không đúng! Đây không phải Tiểu Linh giới, mà là... Là không gian đặc biệt Trung Ương học phủ dùng Nhân Thư chi linh sáng tạo ra.
Khoan!
Trung Ương học phủ đâu?
Trần Lạc điều tra. Má ơi, nguyên Trung Ương học phủ đã biến mất, độc lập một không gian, bày ra hình dạng này, Trần Lạc kinh thán Trung Ương học phủ có thủ đoạn lớn.
Lãnh Cốc trợn mắt há hốc mồm kinh ngạc hỏi:
- Lạc gia, thứ này... Là cái gì?
- Trung Ương học phủ.
- Cái gì? Trung Ương học phủ? Xảy ra chuyện gì?
- Chắc vì Nhân Thư sắp hiện thế, Trung Ương học phủ bắt đầu hành động.
Trần Lạc nhìn đăm đăm, hỏi:
- Ngạo Phong, Tần Phấn đâu?
- Trước khi thứ này xuất hiện thì hai người kia đã đi Trung Ương học phủ.
Trần Lạc đang định đi bên kia xem tình hình, phương xa có một đoàn mấy chục người bay tới gần, đi đầu là Ngạo Phong, Tần Phấn. Sau lưng hai người là Đồ Lão Tà, Hách Thiên Nhai, Ngụy đại tổng quản, nhiều đại nhân vật Trung Ương học phủ. Trần Lạc còn thấy gia đình Đồ Khai Nguyên, Vương Khắc lão sư trong đám người.
Bởi vì tình huống khẩn cấp, Trần Lạc chỉ kịp chào Đồ Khai Nguyên, Vương Khắc lão sư rồi vội vàng hỏi thăm tình huống.
- Không biết Trung Ương học phủ dùng thủ đoạn lớn gì mà chuyển không gian lúc trước bọn họ sáng tạo lên trời.
Tần Phấn nhìn đoàn sáng trên cao, trả lời:
- Xem ra Nhân Thư đã tới lúc đếm ngược thời gian hiện thế.
- Những người khác trong học phủ có sao không?
- Trung Ương học phủ chỉu đưa không gian lên cao, các đệ tử bình yên.
Tần Phấn biết Trần Lạc lo lắng điều gì, nói:
- Nhóm Táng Hoa, Lạc Anh đã tránh đi trước, ta không biết bọn họ đi đâu.
Tần Phấn ngừng một lúc, bổ sung thêm:
- Còn một chuyện nữa, e rằng hiện tại ta không thể đưa mọi người đến thế giới khác.
- Chuyện gì xảy ra?
- Khi Trung Ương học phủ chuyển không gian lên cao, vách tường không gian phương thế giới này bị phong ấn, pháp tắc không gian cũng có thay đổi.
- Có chuyện như vậy?
Trần Lạc thầm ngạc nhiên, hắn thả ra linh thức điều tra. Trong ấn tượng của Trần Lạc thì vách tường không gian phương thế giới này bình thường, không có gì đặc biệt, thậm chí hay bị lực lượng cường đại đánh thủng. Với thực lực như Trần Lạc rất dễ dàng phá vỡ hư không rời khỏi phương thế giới này lao vào đại vũ trụ vô tận hải.
Truyện khác cùng thể loại
7 chương
138 chương
80 chương
242 chương
47 chương