Thiên Vu
Chương 1101
Mạc Khinh Sầu ngồi thẳng dậy, nhìn Tuyết Thiên Tầm chằm chằm:
- Ta muốn biết ngươi rốt cuộc là ai!
Tuyết Thiên Tầm mở mắt ra đối diện Mạc Khinh Sầu, một lúc sau nói:
- Ta là ta, ta là Tuyết Thiên Tầm.
- A!
Mạc Khinh Sầu cười nhạt:
- Đến bây giờ vẫn muốn lừa ta sao? Ngươi đừng quên chúng ta cùng ký thiên thề, ta cảm giác được cơ thể của ngươi có thay đổi. Từ ngày hôm qua nhân linh chi tức trên người của ngươi trở nên cực đậm, ta cảm giác không lâu sau ngươi sẽ biến mất. Cho ta biết, rốt cuộc ngươi là ai?
- Đã nói rồi, ta là ta, ta chính là Tuyết Thiên Tầm, trước kia là vậy, hiện tại như vậy, sau này vẫn vậy.
Tuyết Thiên Tầm lạnh nhạt nói:
- Chuyện xảy ra trên người ta thì sau khi Nhân Thư hiện thế ta sẽ cho nàng biết.
Mạc Khinh Sầu có chút tức giận cáu kỉnh:
- Nói ngay bây giờ!
Tuyết Thiên Tầm không dao động:
- Đã nói rồi, sau khi Nhân Thư hiện thế thì ta sẽ cho nàng biết.
Nghe hai nữ nhân đối thoại, Trần Lạc khẳng định cảm giác người bí ẩn giống Tuyết Thiên Tầm không phải ảo giác, nếu không Mạc Khinh Sầu đã chẳng gắt hỏi. Tuyết Thiên Tầm đúng là có liên quan đến người bí ẩn, nhưng hai người có quan hệ gì? Mạc Khinh Sầu nói nàng cảm giác không lâu sau Tuyết Thiên Tầm sẽ biến mất, vậy là sao?
A!
Trần Lạc chợt nghĩ có khi nào Tuyết Thiên Tầm là phân thân của người bí ẩn không.
Mạc Khinh Sầu cũng nghĩ đến khả năng này, nàng chất vấn:
- Có phải ngươi là phân thân của người bí ẩn?
Hỏi xong Mạc Khinh Sầu chợt nghĩ đến điều gì, lắc đầu nói:
- Không, phân thân không có linh hồn nhưng ngươi thì có, ngươi không thể nào là phân thân của người bí ẩn. Rốt cuộc ngươi và người đó có quan hệ gì?
- Khinh Sầu, ta đã nói sau khi Nhân Thư hiện thế sẽ cho ngươi biết hết mọi chuyện.
Chính xác, phân thân không thể có linh hồn, dù phân thân mạnh mấy cũng không được. Mạc Khinh Sầu tin điều này, Trần Lạc cũng chắc chắn. Nhưng nếu Tuyết Thiên Tầm không phải phân thân của người bí ẩn, vậy giữa nàng và người bí ẩn kia có mối liên quan gì?
Trần Lạc không nghĩ nhiều, hắn lập tức thi triển hư vọng cầu chân điều tra. Hư vọng linh hồn tiến vào trạng thái minh tưởng thì mọi thứ trong thiên địa sẽ hiện ra với hình dạng nguyên thủy.
Điều tra xong Trần Lạc giật nảy mình. Đúng như Mạc Khinh Sầu nói, hình dạng căn nguyên của Tuyết Thiên Tầm tràn ngập nhân linh, căn nguyên lúc ẩn lúc hiện tùy thời biến mất. Nhưng đó không phải nguyên nhân Trần Lạc giật mình, hắn phát hiện hình dạng nguyên thủy của Tuyết Thiên Tầm rất giống với người bí ẩn, gần như đúc bằng khuôn mẫu, giống mẫu thân và nữ nhi, hoặc tỷ muội quan hệ huyết thống.
Sao có thể như vậy, đây rốt cuộc là chuyện gì?
Nếu Tuyết Thiên Tầm không phải phân thân của người bí ẩn, chẳng lẽ nàng chính là người bí ẩn?
Không thể nào!
Tuy hình dạng nguyên thủy của hai người rất giống nhưng chỉ có thế. Hình dạng nguyên thủy của người bí ẩn chứa hơi thở hỗn độn đặc biệt của tộc nhân Bàn Cổ, hình dạng nguyên thủy của Tuyết Thiên Tầm thì không được vậy.
Đang lúc Trần Lạc thắc mắc, chợt tình huống đột biến. Trần Lạc điều tra thì thấy có người xông vào.
Cùng lúc đó, Tuyết Thiên Tầm cũng phát hiện có điều lạ:
- Kẻ nào to gan dám rình ngó ta? Cút ra chịu chết!
Không gian xung quanh vặn vẹo kêu kẽo kẹt. Trần Lạc hết hồn, vội vàng ngừng giả dối cầu chân, núp trong bóng tối hắc ám quan sát. Trong không gian vặn vẹo một bóng người hiện ra.
Tuyết Thiên Tầm không thèm nhìn người đó, tay vạch ao băng. Không gian đông lại như tượng băng trong suốt lấp lánh. Người kia chắp hai tay, miệng lầm rầm. Người đó lao ra khỏi không gian đóng băng, đó là một thiếu niên, một thiếu niên vô cùng đẹp trai, tóc bạc mặt trẻ trung.
Trần Lạc biết người này, là Vân Đoan tam hoàng tử, Vân Khởi.
- Tuyết Thiên Tầm, xin đừng hiểu lầm, ta chỉ muốn bàn bạc với nàng.
Tuyết Thiên Tầm, Mạc Khinh Sầu đã mặc quần áo từ bao giờ.
Tuyết Thiên Tầm không thèm để mắt đến thái thượng trưởng lão bí ẩn khó lường, lạnh lùng nói:
- Ta không có gì để nói với ngươi.
Tuyết Thiên Tầm lạnh lùng vô tình, kiêu ngạo bá đạo, không cho Vân Khởi cơ hội nói chuyện, ra tay liền dùng sát chiêu, cực kỳ tàn nhẫn. Vân Khởi vừa ngăn cản vừa né tránh. Mạc Khinh Sầu cũng hành động. Hai nữ nhân cực mạnh, toàn là khúc xương khó gặm. Mạc Khinh Sầu là người truyền thừa thần tộc itnh linh cổ xưa, thân phận Tuyết Thiên Tầm thì bí ẩn, lực lượng siêu mạnh kỳ dị.
- Ta chỉ muốn bàn bạc với nàng.
Vân Khởi bị hai nữ nhân vây công cẩn thận né tánh. Mạc Khinh Sầu, Tuyết Thiên Tầm mặc dù mạnh nhưng Vân Khởi cũng không yếu. Hai nữ nhân sử dụng nhiều thủ đoạn tràn ngập đại ảo diệu, tuy khiến Vân Khởi nửa bước khó đi nhưng chỉ có thế, không tổn thương được gã. Vân Khởi tiếp tục nói mục đích của gã đến núi tuyết, đáng tiếc Tuyết Thiên Tầm không thèm nghe.
- Ta biết thân phận của nàng, ta biết người bí ẩn chủ đạo Nhân Thư tái tạo là Nữ Đế tộc Bàn Cổ, còn nàng là...
Vân Khởi chưa nói hết câu mắt Tuyết Thiên Tầm bắn ra sát khí. Tuyết Thiên Tầm đột nhiên vung tay lên, không gian nổ tung. Vân Khởi rên rỉ bỏ chạy.
Trần Lạc núp trong bóng tối không ngờ Vân Khởi sẽ đến, càng không nghĩ rằng gã biết người bí ẩn chủ đạo Nhân Thư tái tạo là Nữ Đế tộc Bàn Cổ gì đó.
Nữ Đế là ai?
Trần Lạc từng nghe nói qua Nữ Vu, Nữ Oa nhưng chưa nghe cái tên Nữ Đế. Trần Lạc vốn mong chờ Vân Khởi sẽ lộ thêm tin tức, nhưng gã mới nói một nửa Tuyết Thiên Tầm đột nhiên khùng lên, không biết sử dụng thủ đoạn lớn lao gì mà không gian xung quanh nổ tung. Nếu Trần Lạc không phản ứng nhanh thì cũng dính miểng.
Trần Lạc chạy đi, hắn bản năng bám theo Vân Khởi. Công nhận Vân Khởi lợi hại, lúc rút đi chẳng những thoát khỏi linh thức của Mạc Khinh Sầu, Tuyết Thiên Tầm tỏa định, còn âm thầm biến mất khỏi linh thức của Trần Lạc tỏa định. May mắn Trần Lạc cẩn thận, phát hiện Vân Khởi biến mất khỏi linh thức của mình vội sử dụng hư vọng cầu chân tỏa định căn nguyên của gã, cuối cùng thuận lợi bám sát.
Vân Khởi không chạy quá xa, không biết gã dùng thủ đoạn cao minh gì lặng lẽ lẻn vào một Tiểu Linh giới thuộc Trung Ương học phủ. Trần Lạc không biết là Tiểu Linh giới nào, hắn cũng không quan tâm. Trần Lạc núp trong bóng tối nhìn Vân Khởi chằm chằm.
Vân Khởi vội vàng chạy đi, khuôn mặt trẻ trung đầy rầu lo, đôi mắt sâu thẳm nhìn trời đêm rắc ánh trăng, cau mày lộ ra nhiều điều khó hiểu.
Trần Lạc nhìn Vân Khởi, thầm nghĩ:
- Tiểu tử này mặt đẹp thật, tóc trắng nhẹ nhàng, khuôn mặt điển trai cộng thêm biểu tình buồn bã. Chậc chậc, ta mà là nữ thì cũng bị cướp mất hồn.
Khoan!
Má ơi!
Trần Lạc hết hồn với suy nghĩ của mình, nổi hết da gà da vịt. Trần Lạc thầm nghĩ sau này bớt tật rình ngó người lại, thời gian lâu không chừng tâm lý trở nên biến thái.
Chợt Vân Khởi cất tiếng nói làm Trần Lạc đứng tim:
- Lạc gia, ta biết ngươi ở đây, ra đi.
Tên này giỏi!
Trần Lạc biết rõ linh hồn của hắn đã nhảy ra pháp tắc thiên địa, tuy thân xác còn trong pháp tắc nhưng từ khi hắn tu luyện đệ tam thiên hư vọng chi đạo trong Hư Vọng Cửu Thiên thì đã có thể lấy giả lẫn vào thật.
Truyện khác cùng thể loại
7 chương
138 chương
80 chương
242 chương
47 chương