Thiên Vu
Chương 1097
Tịch Nhược Trần nhìn Văn Thiên Thu, nói:
- Trung Ương học phủ quyết tâm rất lớn, ta thật tò mò người có thể chủ đạo Nhân Thư tái tạo là thần thánh phương nào.
Gia Cát Thiên Biên xen lời:
- Có thể chủ đạo Nhân Thư tái tạo chỉ có một loại người.
Tịch Nhược Trần hỏi:
- A? Thiên Biên huynh biết?
Gia Cát Thiên Biên không trả lời Tịch Nhược Trần:
- Ta đã đánh giá thấp Trung Ương học phủ.
Gia Cát Thiên Biên đứng dậy rời đi, buông tiếng thở dài:
- Không ngờ sau lưng Trung Ương học phủ che giấu một tồn tại cổ xưa. Văn trưởng lão, không biết ta nói có đúng không?
Thấy Gia Cát Thiên Biên ra vẻ cao sâu khó dò, Trung Ương học phủ Thập Nhị Nhân Kiệt buông lời châm biếm:
- Gia Cát Thiên Biên, làm bộ làm tịch cao sâu khỉ gì?
- Giả bộ như mình hay lắm!
Thập Nhị Nhân Kiệt không biết Văn Thiên Thu mặt ngoài cười tủm tỉm nhưng trong lòng dậy sóng. Bởi vì Gia Cát Thiên Biên nói câu tồn tại cổ xưa đụng chạm bí mật sâu nhất trong lòng Văn Thiên Thu.
Mạc Vấn Thiên, Gia Cát Thiên Biên lần lượt rời đi, những người khác lục tục ra đi. Trần Lạc, Lãnh Cốc, Ngạo Phong, Tần Phấn cũng đi.
Giữa trưa, mặt trời nóng cháy.
Các học viên Trung Ương học phủ chưa tản ra, bọn họ túm tụm bàn tán lý do lần này phong vân tế hội. Các bá chủ vương tọa, hoàng tộc Vân Đoan, các nữ thần nối gót xuất hiện, học viên Trung Ương học phủ sôi trào. Mới rồi Văn Thiên Thu dàn xếp tĩnh thất, ở trong căn phòng đó có thể hưởng thụ nhân linh ôn dưỡng, tiếp tục tham ngộ Nhân Thư nhưng các bá chủ vương tọa, hoàng tộc Vân Đoan không hiếm lạ. Bọn họ không ở lại lâu.
Ngạo Phong, Tần Phấn, Trần Lạc, Lãnh Cốc tính kiếm chỗ yên lặng nhậu một bữa.
Đột nhiên từ đâu vang lên thanh âm kỳ lạ, như tiếng phượng hót, trong trẻo, sắc nhọn, tà dị, truyền vào tai làm người bứt rứt, như bị quái vật hung tợn theo dõi, cảm giác rất nguy hiểm.
Phượng hót lại vang lên, Trung Ương học phủ tự thành một giới bỗng rung bần bật. Trên bầu trời Trung Ương học phủ đỏ máu, như trời bị lửa đốt đỏ. Các học viên không biết xảy ra chuyện gì, sợ hãi hét chói tai.
Hách Thiên Nhai, Đồ Lão Tà, Ngụy đại tổng quản đang định dò xét thì Văn Thiên Thu, Trung Ương học phủ Thập Nhị Nhân Kiệt xuất hiện.
Văn Thiên Thu hét to:
- Ai to gan dám phá rối Trung Ương học phủ ta!?
Văn Thiên Thu vung phất trần, cửa cổng Trung Ương học phủ mở ra.
Vù vù vù vù vù!
Một con phượng hoàng lửa khổng lồ bay vào, lao vút lên cao, phát ra tiếng phượng hót. Một người như bước ra từ lửa cháy, một người mặc áo đỏ thẫm, đầu đội khăn quàng đỏ, quần áo che kín người. Người đó vừa đi khăn quàng vừa rũ xuống, các học viên Trung Ương học phủ ngây người nhìn, vẻ mặt say mê.
Đó là một nữ nhân, một nữ nhân mặc áo đỏ, ba ngàn sợi tóc dài màu đỏ, khuôn mặt xinh đẹp yêu diễm làm người nghẹt thở, thiên địa đều nhạt nhòa. Đôi mắt quyến rũ hút hồn người, làm tất cả say mê nàng.
- Anh Tử?
- Trời, là Anh Tử!
- Anh Tử, ngươi sao rồi?
Các nữ thần phản ứng lại, vội vàng chạy qua.
Nhiều người chưa từng gặp Lạc Anh, nhưng khi mọi người thấy nữ nhân làm người ta thần hồn điên đảo liền biết tên của nàng. Nữ thần phượng hoàng nổi tiếng lừng lẫy thiên hạ hiện thời, Lạc Anh. Lý do rất đơn giản, đương thời chỉ có Lạc đại nữ thần mới có khuôn mặt yêu diễm xinh đẹp như vậy, chỉ có Lạc đại nữ thần mới có phượng hoàng tà mị nóng bỏng bảo vệ.
Khi Lạc Anh xuất hiện, toàn bộ nam nhân rung động, say mê nàng, điên cuồng vì nàng. Đừng nói đám học viên chưa từng trải đời, dù là Trung Ương học phủ Thập Nhị Nhân Kiệt cũng không kiềm được tim đập nhanh.
Quá đẹp, quá yêu diễm, quá quyến rũ.
Không nam nhân nào giữ được bình tĩnh khi đối diện Lạc Anh.
Lạc Anh cười chào hỏi các nữ thần:
- Các tỷ muội, đã lâu không gặp, có nhớ ta không?
Lạc Anh sờ mặt Táng Hoa, cười bí hiểm. Nàng sờ mông Ngự Nương, cười càng yêu kiều. Nàng khều mũi Tiết Thường Uyển, cười càng xinh đẹp. Lạc Anh dùng cách chào hỏi mập mờ chào các nữ thần. Bọn họ biết Lạc Anh là loại nữ nhân gì, đã thói quen bị nàng sàm sỡ. Nhưng bây giờ trong lòng các nàng rất lo lắng, không ai biết Lạc Anh lúc này là trạng thái điên hay bình thường.
- Lạc Anh, rốt cuộc nàng xuất hiện, mấy năm nay ta luôn tìm nàng.
Một người xuất hiện, là Mạc Vấn Thiên.
Mọi người đều biết Mạc Vấn Thiên yêu Lạc Anh. Ngày xưa Mạc Vấn Thiên ở trước mặt toàn thiên hạ thổ lộ với Lạc Anh làm người cảm thán, gã không chỉ một lần tuyên bố nàng là nữ thần của Nhân Vương gã đây. Dù Lạc Anh chưa từng nhận lời nhưng không dập tắt được nhiệt tình của Mạc Vấn Thiên. Lần này Lạc Anh lại xuất hiện, Mạc Vấn Thiên không quan tâm mặt mũi Nhân Vương, gã chủ động đến gần, bày tỏ lòng nhớ nhung.
Ngày xưa Mạc Vấn Thiên theo đuổi Lạc Anh rất mãnh liệt, tới tận đại vũ trụ vô tận hải, nhưng nàng chưa từng quan tâm gã.
Lần này thì khác, Lạc Anh không nhìn Mạc Vấn Thiên, cười hỏi:
- Vậy sao? Ngươi tìm ta làm gì?
Mạc Vấn Thiên không che giấu tình yêu, gã bày tỏ:
- Nàng biết là ta mến mộ nàng, ta luôn nhớ nàng.
- Vậy cứ nhớ đi.
E rằng trong phương thế giới này, thế giới này chỉ có Lạc Anh đối diện đại danh đỉnh đỉnh Nhân Vương bày tỏ thì hờ hững đáp một câu như thế.
- Nàng biết ta thích nàng!
Lạc Anh xoay người nhìn Mạc Vấn Thiên:
- Thích ta?
Chỉ vẻn vẹn nhìn một cái.
Lạc Anh hỏi:
- Liên quan gì ta? Rất nhiều người thích ta, thêm người không nhiều, thiếu ngươi không ít. Huống chi...
Lạc đại nữ thần dài giọng, mắt nhìn Trần Lạc đứng gần đó:
- Ta sớm nói với ngươi rồi, lòng ta đã trao cho người khác. Đó, hắn là nam nhân của ta.
Không ai ngờ đối diện Nhân Vương Mạc Vấn Thiên bày tỏ, Lạc đại nữ thần hờh ững đáp lại. Ngay trước mắt bao người Lạc Anh chỉ vào Trần Lạc nói hắn là nam nhân của nàng.
Mọi người đều biết chuyện tình cảm mập mờ giữa hai người. Đồn rằng thật lâu trước kia Lạc gia và Lạc Anh từng yêu nhau, nghe nói là tình cảm lâm li bi đát vô cùng. Nhưng lúc Táng Cổ Phong hiện thế, Trần Lạc không chỉ chém tơ tình còn cắt nhân quả. Nghe nói Lạc đại nữ thần vì vậy mà điên dại, bình thường nàng nên hận Lạc gia muốn chết mới đúng, tại sao...
Trong khi mọi người nghi ngờ, Lạc đại nữ thần làm hành động khiến tất cả trố mắt líu lưỡi.
Lạc Anh đến gần Trần Lạc, hai tay choàng cổ hắn, mập mờ hỏi:
- Thân mến, nhớ ta không?
Người nghe tên Lạc Anh đều biết trong từ điển đời nàng chưa từng có hai chữ rụt rè. Các học viên Trung Ương học phủ cứ nghĩ đây chỉ là tin đồn, hôm nay bọn họ mới biết tin đồn là thật. Lạc đại nữ thần thật sự không biết dè dặt là gì, đầu tiên trước mặt mọi người sờ mặt Táng Hoa, bóp mông Ngự Nương, sờ ngực Bạch Phiêu Phiêu, sàm sỡ các nữ thần, giờ ôm cổ Lạc gia.
Chỉ có thế sao?
Không!
Trần Lạc chưa nói gì Lạc đại nữ thần đã chủ động hôn hắn, hôn ngay miệng.
Mọi người trợn mắt há hốc mồm nhìn, biểu tình phức tạp. Có hâm mộ, ghen tỵ, oán hận, lúng túng.
Trần Lạc không quan tâm ánh mắt người khác, nhưng bị Lạc Anh cường hôn trước mặt bao người làm hắn lúng túng. Ngạo Phong, Tần Phấn ho khan lùi sang bên cạnh.
Truyện khác cùng thể loại
7 chương
138 chương
80 chương
242 chương
47 chương