Thiên Vu
Chương 109
Mạnh mẽ, bí ẩn như Vũ Hóa Phi lúc này lộ ra kinh ngạc, giật mình, khó tin. Tiết Thường Uyển đứng bên cạnh Vũ Hóa Phi thì hóa đá, biểu tình cực kỳ kinh ngạc. Tiết Thường Uyển không nhớ rõ đem đến bao nhiêu kinh ngạc cho nàng. Linh hồn quái dị, thân phận bí ẩn, thực lực ẩn số, biến dị khủng bố, cuồng bạo cực độ, năm linh quyết đều viên mãn, bây giờ là mở linh mạch thứ tám.
Nếu nói trong sân ai không thể chấp nhận việc Trần Lạc mở linh mạch thứ tám nhất thì chính là đám người viện trưởng Tiểu La Thiên học viện, Lý Nguyên chấp sự. Bọn họ nghĩ có thể nhân dịp hội thi Kim Thủy Vực hoàn toàn áp chế Trần Lạc, nhưng đó chỉ là tưởng tượng của họ. Đầu tiên là Diệp Thanh, sau đó tới Đinh Tử Hiên, bây giờ đến Mộ Hạo đều thua. Khiến đám người viện trưởng Tiểu La Thiên học viện, Lý Nguyên chấp sự không tin nổi là Trần Lạc mở linh mạch thứ tám. Thấy hình ảnh này, đám người viện trưởng Tiểu La Thiên học viện, Lý Nguyên chấp sự như trái bóng xì hơi ngồi bệch trên ghế, biểu tình vặn vẹo tràn ngập hối hận xen lẫn ngạc nhiên.
- Mọi người mau nhìn đám người viện trưởng Tiểu La Thiên học viện, Lý Nguyên chấp sự kìa, mau xem bọn họ, ha ha ha ha ha ha!
- Tiểu La Thiên học viện ơi là Tiểu La Thiên học viện, mắt chó các ngươi khinh thường người, chỉ hám lợi. Lúc trước tu vi của Trần Lạc bị phế, các ngươi sợ lãng phí tài nguyên nên trục xuất người ta đi. Sau đó thấy Trần Lạc có tiềm lực thì mời về, không dụ dỗ được chuyển sang uy hiếp, kết quả thì sao? Ha ha ha ha ha ha! Đối diện Trần Lạc, Diệp Thanh sợ đến tè dầm, Đinh Tử Hiên bị đánh xỉu tại chỗ. Nếu không phải Trần Lạc nương tay thì đệ nhất nhân Mộ Hạo của Tiểu La Thiên học viện các ngươi cũng chết tại đây! Bây giờ Trần Lạc mở linh mạch thứ tám, sắp mở ra mệnh chi linh hải cứng như đá, có mù mắt chó của các ngươi không?
Đây là hình ảnh mọi người mong chờ được thấy nhất, làm họ kích động hơn trong tưởng tượng. Những học viện từng bị Tiểu La Thiên học viện coi rẻ, chèn ép mượn cơ hội này hung hăng mỉa mai, nhục nhã đám viện trưởng Tiểu La Thiên học viện, Lý Nguyên chấp sự, lão sư. Học đồ Tiểu La Thiên học viện cũng bị cười nhạo. Vào lúc này, đám học đồ hận không thể thoát khỏi Tiểu La Thiên học viện vì quá mất mặt.
Vương Khắc lão sư khẽ thở dài:
- Ài.
Vương Khắc lão sư biểu tình phức tạp nói:
- Sớm biết hiện tại cần gì lúc trước, nếu khi đó các ngươi chịu nghe ta khuyên một câu đừng đuổi Trần Lạc đi thì Tiểu La Thiên học viện chúng ta đã... Ài.
Bạch Kiếm đứng một bên bỗng cởi đồng phục Tiểu La Thiên học viện xuống.
Viện trưởng Tiểu La Thiên học viện trợn to mắt nói:
- Bạch Kiếm, ngươi muốn làm gì?
- Viện trưởng đại nhân, người còn mặt mũi hỏi ta định làm gì?
Bạch Kiếm cười lạnh chỉ mấy vạn người trong sân, nói:
- Người hãy nghe xem tất cả nhục nhã Tiểu La Thiên học viện thế nào, nếu ta còn mặc bộ đồ này không biết có sống rời khỏi dây được không.
Bạch Kiếm ném áo xuống đất, nói:
- Người ta nói đúng, các ngươi quay về móc mắt mình ra đi, có giữ lại cũng vô dụng. Bà nội nó đi đuổi một học đồ mệnh chi linh hải, nếu đồn ra ngoài, ta nói mình là học đồ của Tiểu La Thiên học viện còn bị người ta cười chê. Các ngươi không ngại mất mặt nhưng ta đỏ mặt thay, các ngươi da mặt dày nhưng ta còn cần mặt mũi!
Bạch Kiếm nói xong câu đó nhanh như chớp lẻn vào đám đông.
Ngay khi đó, thiếu niên áo lam bỗng rời khỏi sân thi đấu.
- Trần Lạc, ngươi làm gì?
Đại trọng tài nghi hoặc hỏi:
- Ngươi còn phải đánh trận thăng cấp, không thể rời khỏi sân thi đấu.
- Không đánh, ta nhận thua.
Mặt Trần Lạc sa sầm, nhíu mày nghi vấn điều gì, chạy thẳng vào đám đông, chốc lát đã biến mất. Trần Lạc để lại một đám người ngây ngẩn đứng đó không biết làm sao. Người ta không đánh, còn chủ động nhận thua, không thể buộc người ta đánh. Nhưng còn chưa bắt đầu trận thăng cấp! Thấy hành động của mọi người trong sân thì dường như hôm nay không thể tiếp tục trận đấu thăng cấp. Đại trọng tài, máy trọng tài khác bàn bạc, quyết định tạm dừng cuộc thi, chọn ngày khác tiếp tục sau.
Sau khi rời khỏi sân thi đấu, vực chủ đại nhân, mấy đại nhân vật khác đi tìm Trần Lạc. Bởi vì Trần Lạc mở linh mạch thứ tám là có xác suất lớn mở ra mệnh chi linh hải, đây là việc lớn với toàn Kim Thủy Vực. Không nói khoa trương rằng người mở mệnh chi linh hải sau này sẽ có thành tựu phi phàm, cứ nhìn Vu đại sư lúc trước tốt nghiệp từ Tiểu La Thiên học viện làm ví dụ. Sau khi Vu đại sư trở về, vì báo đáp Tiểu La Thiên học viện nên mang năm học đồ đi Tiểu Phật linh Giới, cho nên nhân lúc Trần Lạc còn nhỏ tuổi phải tranh thủ lôi kéo hắn.
Điều quan trọng hơn là tám linh mạch của Trần Lạc đều biến dị, vừa có linh mạch thứ tám vừa biến dị, khi hắn mở linh hải sẽ là linh hải biến dị hay mệnh chi linh hải? Hoặc là mệnh chi linh hải biến dị? Không ai biết, bởi vì biến dị đã là khó được, linh mạch thứ tám càng hiếm hoi, bây giờ chiếm cả hai nên là ẩn số lớn.
Tiếc rằng đám vực chủ đại nhân, Mai tháp chủ Trường Hồng trận tháp, hội trưởng Vinh Diệu công hội kiếm mấy canh giờ nhưng không tìm ra Trần Lạc. Đồ lão đầu nhi, Úy Thiên Long quen thuộc Trần Lạc nhất sau khi nhận được tin tức chạy đi tìm khắp nơi vẫn không thấy hắn. Một ngày qua đi, người khắp Vực Đô tìm tung tích của Trần Lạc nhưng không có, không chỗ nào có bóng dáng hắn.
Rốt cuộc Trần Lạc đi đâu?
Thật ra Trần Lạc ở trong Tùng Lâm Tiểu linh Giới, không phải hắn cố ý muốn trốn mà vì lúc trong sân thi đấu hắn cảm giác mười linh mạch của mình là lạ. Lúc Trần Lạc đánh nhau cùng Mộ Hạo có lẽ vì dùng sức quá lớn khiến mười linh mạch kết nối với nhau, linh lực cuồng bạo điên cuồng vận chuyển bên trong, tốc độ càng lúc càng nhanh. Vận chuyển tới hiện tại mười linh mạch mơ hồ rung động.
- Không lẽ sắp mở linh hải?
Trần Lạc không dám khẳng định, nhưng tình huống mười linh mạch bây giờ khiến hắn có cảm giác đó.
- Nguy rồi!
Lúc này Trần Lạc ngồi xếp bằng sâu trong rừng cây, biểu tình hoảng sợ, mặt trắng bệch, người run bần bật, quanh thân tỏa ánh sáng trong suốt như ẩn như hiện. Mười linh mạch run bần bật dữ dội theo linh lực vận chuyển siêu nhanh.
Trong phút chốc...
Vù vù vù vù vù!
Một luồng sáng vô hình bắn ra từ ngực Trần Lạc, giây lát đã biến mất.
Đâ là linh mạch thứ tám ẩn chứa mệnh hồn. Đồn rằng một khi mở ra mệnh chi linh hải thì từ nay thoát khỏi vận mệnh trói buộc, mệnh hồn tự do dạo chơi trong thiên địa.
Một luồng sáng đen bay ra từ lòng bàn chân Trần Lạc bắn thẳng xuống, thấm vào lòng đất.
Đó là linh mạch thứ chín ẩn chứa địa hồn, đồn rằng một khi mở ra mệnh chi linh hải thì từ nay thoát khỏi mặt đất trói buộc, địa hồn trở về đất mẹ.
Cuối cùng một luồng sáng trắng bắn ra từ dỉnh đầu Trần Lạc lên tận trời mây, hòa làm một với khung trời, biến mất.
Truyện khác cùng thể loại
40 chương
17 chương
1894 chương
186 chương
69 chương
236 chương
9 chương