Thiên Vu
Chương 1069
Vù vù vù vù vù!
Hơn mười đệ tử lần lượt lấy ra linh bảo của mình, la hét định xông lên đánh.
Lãnh Cốc chửi thề:
- Nhãi ranh còn chưa mọc lông đã học người tụ tập đánh lộn, tạo phản sao? Cút xéo!
Lãnh Cốc hiện giờ cũng là đại thần thông vu sư, tiếng rống đầy uy lực. Hơn mười người bao vây Lãnh Cốc bị chấn váng đầu, lần lượt thụt lùi. Bạch Thiếu Đông không ngờ lão nam nhân lôi thôi lếch thếch sẽ mạnh như vậy, nhưng chỉ không ngờ chứ gã không nghĩ gì khác. Bạch Thiếu Đông không sợ hãi ngược lại càng ngông cuồng hơn.
Không biết là ai nhận ra Lãnh Cốc, tin đồn lan nhanh.
- Ta đã thấy hắn, là Lãnh Cốc, Lãnh Nhị gia! đương thời danh tiếng Lãnh Nhị gia nổi như cồn. Có người nói Lãnh Nhị gia là vị anh hùng hào kiệt cuối cùng trong thời đại này, chữ nghĩa đứng đầu, bằng hữu khắp thiên hạ, ai không biết? Ai không hiểu?
Bạch Thiếu Đông nghe nói là Lãnh Nhị gia hơi biến sắc mặt, nhưng vẫn không sợ, chỉ có khinh thường.
Bạch Thiếu Đông đứng dậy, cười khẩy nói:
- Ra là đại danh đỉnh đỉnh Lãnh nhị gia, Bạch Thiếu Đông ta đã thất kính.
- Nhãi ranh, ngày hôm nay tâm tình của đại gia tốt, nhanh chóng lăn ra xa cho ta!
Bạch Thiếu Đông cười phá lên:
- Ha ha ha ha ha ha!
Bạch Thiếu Đông bước tới gần Lãnh Cốc, tay chọt ngực gã, ngông cuồng hét lên:
- Ngươi là Lãnh Cốc thì sao? Bằng hữu khắp thiên hạ có gì ghê gớm? Cho ngươi biết, Bạch Thiếu Đông ta cũng không thiếu huynh đệ!
Bạch Thiếu Đông đập bể vò rượu trong tay xuống đất. Nguyên Long Xà quảng trường tụ tập mấy ngàn đệ tử đều đập vỡ vò rượu, chen chúc kéo tới bao vây Lãnh Cốc, Trần Lạc chật như nêm cối.
- Đánh chết hắn!
- Đánh! Đánh chết hắn!
- Lãnh Nhị gia thì sao? Vào Trung Ương học phủ thì hắn không là gì.
- Xì, Lãnh Nhị gia có gì ngon? Mấy hôm trước Lưu Sa lão đại nói một câu, cuối cùng Lãnh Nhị gia ngoan ngoãn giải tán Chúc Long sơn.
- Đúng vậy. Lãnh Nhị gia không biết đi nghe ngóng xem Bạch Thiếu Đông là ai? Nhân kiệt Bạch Kiếm là sau khi của Thiếu Đông, Bạch Phiêu Phiêu là đại tỷ của Thiếu Đông, Lãnh Cốc có là gì?
Mấy ngàn người thi nhau gào thét, khí thế hùng hổ.
Lãnh Cốc trề mỗi nói:
- Nhóc con bây giờ dữ thật, rất hung tàn.
Trần Lạc đứng xem kịch vui giật mình hỏi:
- Từ khi nào Trung Ương học phủ trở nên loạn vậy?
- Sớm đã loạn. Trung Ương học phủ bây giờ toàn là đám công tử ca kiêu căng ngang ngược, dựa vào Thập Nhị Nhân Kiệt kéo bè kéo lũ, cả ngày đánh lộn ẩu đả. Ngươi không nghe thấy sao? Tiểu tử này là đệ đệ của Bạch Kiếm, hình như có quan hệ với Bạch Phiêu Phiêu nữa. Trong Trung Ương học phủ miễn dính dáng quan hệ với Thập Nhị Nhân Kiệt thì là gia.
Bạch Thiếu Đông giơ cao tay, mọi người ngừng gào rú.
Bạch Thiếu Đông kiêu ngạo nhìn Lãnh Cốc, nói:
- Lãnh Cốc, ngươi đã già, hết thời rồi, cái kiểu như ngươi bây giờ không còn dùng nữa. Ở bên ngoài là thiên hạ của Thập Nhị Nhân Kiệt Bạch Kiếm đại ca ta, trong Trung Ương học phủ là thiên hạ của Bạch Thiếu Đông ta. Ngươi không được, biết điều thì xin lỗi ta ngay. Nếu không Bạch Thiếu Đông ta nói một câu cho ngươi không bò ra ngoài được!
Lãnh Cốc nhìn Trần Lạc, hắn nhún vai xem cuộc vui. Lãnh Cốc biết Lạc gia muốn đứng ngoài ăn bắp coi hát.
Ha, Lạc gia muốn xem náo nhiệt vậy ngươi cứ xem.
Lãnh Cốc không phiền chơi với đám nhóc láo lếu một lúc, gã cười nói:
- Nhóc con, đại ca của ngươi là Bạch Kiếm, đại tỷ là Bạch Phiêu Phiêu?
- Bạch Kiếm là đường ca của ta, Bạch Phiêu Phiêu là đường tỷ!
- Giỏi, hèn gì nhãi con nhà ngươi oai vậy, ra là có đại nhân vật bao che.
Lãnh Cốc tiến lên trước một bước, nhe răng cười:
- Nhóc con, biết đại ca của ta là ai không?
- Đại ca của ngươi?
Lãnh Cốc lớn giọng, thanh âm điếc tai:
- Nhãi ranh! Cho các ngươi biết...!
Lãnh Cốc trừng đám người, hét to:
- Đại ca của ta là đại danh đỉnh đỉnh, nghịch thiên mà đi, oai phong một cõi, Lạc gia!
Trần Lạc bất đắc dĩ lắc đầu, cười cười.
- Nhãi ranh.
Lãnh Cốc bắt chước bộ dạng ngông cuồng vừa rồi của Bạch Thiếu Đông, chọt ngực gã nạt:
- Ngươi hung dữ với ta cũng vô dụng, có ngon thì đi nói với Lạc gia!
Lạc gia là ai? Lão già sống mấy ngàn năm đến con ntí một, hai tuổi có ai không biết? Lạc gia và Lãnh Cốc có quan hệ gì càng là mọi người đều biết, điều này không có gì bí mật.
- Ta còn tưởng là ai, thì ra là Trần Lạc. Chỉ là Trần Lạc, cũng là một kẻ hết thời. Ta nói rồi, hiện tại bên ngoài là thiên hạ của đại ca Bạch Kiếm, Thập Nhị Nhân Kiệt, trong Trung Ương học phủ này là thiên hạ của Bạch Thiếu Đông ta!
Bạch Thiếu Đông không sợ Lãnh Cốc, cũng không sợ tiếng Lạc gia, biểu tình vẫn ngông cuồng kiêu căng.
Bạch Thiếu Đông khinh thường nói:
- Cho ngươi biết, ngày xưa Trần Lạc có thể ở trong Long Xà quảng trường này một đường đánh tới thiên hạ vấn đỉnh phong vân, thành tựu truyền kỳ một thế hệ, Bạch Thiếu Đông ta cũng có thể!
- Vấn đỉnh thiên hạ, phong vân truyền kỳ, Bạch Thiếu Đông!
Mấy ngàn người trong Long Xà quảng trường cùng hét lớn, lời nói dõng dạc hùng hổ biết mấy. Lãnh Cốc thở dài, thật là tuổi trẻ khinh cuồng, gã ngó sang Trần Lạc.
Trần Lạc lắc đầu thở ra, không biết hắn đang than thở cái gì.
- Đi đi.
Trần Lạc mất hứng thú, hắn lắc người biến mất.
Lãnh Cốc vốn định chơi thêm, thấy Trần Lạc biến mất thì gã nhìn Bạch Thiếu Đông, quát to:
- Nhãi ranh, nể mặt Bạch Phiêu Phiêu nên đại gia không so đo với ngươi, còn la lối nữa là lão tử đập chết ngươi, cút!
Lãnh Cốc phất tay hất Bạch Thiếu Đông che trước mặt ra. Khi đám người phản ứng lại thì Lãnh Cốc đã biến mất.
Bạch Thiếu Đông bò dậy, tức giận mặt đỏ rực, cắn răng hét to:
- Lục tìm cho ta, phải tìm ra Lãnh Cốc, bầm thây hắn! Thông báo cho đường ca, đường tỷ của ta ngay. Hôm nay quyết cho Lãnh Cốc biết tay!
Hai người rời khỏi Long Xà quảng trường.
Lãnh Cốc đuổi theo Trần Lạc, hỏi:
- Đi gấp vậy làm gì? Ta chưa chơi vui.
- Chơi với bọn trẻ ngươi không thấy xấu hổ sao?
Lãnh Cốc gãi đầu:
- Dù sao đang rảnh.
Lãnh Cốc cảm thán rằng:
- Nói đến thì bọn trẻ bây giờ càng lúc càng điên cuồng, tuổi trẻ khinh cuồng không sợ ai.
Lãnh Cốc chợt thấy Trần Lạc ngừng lại, gã định hỏi, xoay người thấy một tiểu cô nương vội vàng chạy đến. Là tiểu cô nương mới rồi bị Bạch Thiếu Đông ăn hiếp.
Bề ngoài tiểu cô nương khá là mảnh mai, nàng ôm tiểu linh miêu, bộ dạng đáng thương làm người nhìn tội nghiệp. Tiểu cô nương vội chạy tới, không dám nhìn thẳng Lãnh Cốc, Trần Lạc.
Tiểu cô nương nhỏ giọng nói:
- Thì... thì ra đại thúc chính là Lãnh tiền bối. Vãn bối sớm nghe danh tiếng của tiền bối, hôm nay đa tạ tiền bối ra tay cứu.
Lãnh Cốc tỏ vẻ phong độ địa hiệp tiền bối, một tay chắp sau lưng, uy nghiêm nói:
- Chỉ là tiện tay. Tiểu cô nương sau này nhớ cẩn thận hơn, bị người ăn hiếpn hớ tìm lão sư ngay.
- Xin nghe theo tiền bối dạy bảo.
Nhìn ra được tiểu cô nương cực kỳ tôn kính Lãnh Cốc, luôn miệng xưng tiền bối, vãn bối.
- Thời gian không còn sớm, tiểu cô nương mau về nghỉ đi.
Truyện khác cùng thể loại
1010 chương
53 chương
98 chương
22 chương
4 chương
623 chương