Thiên Vu

Chương 1067

Trong lúc Trần Lạc thắc mắc thì Hách Thiên Nhai lẩm bẩm: - Tuy ta là phủ chủ của Trung Ương học phủ nhưng không thể quyết định nhiều việc. Nhưng ta hy vọng tiểu Lạc nhà ngươi suy nghĩ thật kỹ rồi mới quyết định. Nghe câu đó làm tim Trần Lạc rớt cái bịch, khẳng định suy nghĩ trong lòng. Khi Trần Lạc, Lãnh Cốc rời đi đã là hoàng hôn. Hách Thiên Nhai, Đồ Lão Tà, Ngụy đại tổng quản không đi chung. Hách Thiên Nhai vẫn đứng trên đỉnh núi, biểu tình trầm trọng, không biết gã suy nghĩ cái gì. Ngụy đại tổng quản bước tới gần, nhìn Hách Thiên Nhai lại ngó Đồ Lão Tà nhàn nhã ngồi uống trà, muốn nói lại thôi. Cuối cùng Ngụy đại tổng quản khẽ thở dài: - Chúng ta làm như vậy có đúng không? Mới rồi Ngụy đại tổng quản ít nói chuyện nhưng không phải mù mờ với mọi thứ, ngược lại hiểu rõ ý định Hách Thiên Nhai nói ra những lời kia, cũng biết Hách Thiên Nhai ám thị điều gì với Trần Lạc. Ngụy đại tổng quản nói: - Hiện tại chúng ta không thể hoàn toàn khẳng định nhóm lão tổ có ý định chiếm Nhân Thư làm của riêng. Lỡ chúng ta đoán sai thì sao? Đồ Lão Tà ngửa đầu uống hớp trà: - Lão Ngụy, đã lúc này rồi còn muốn lừa mình dối người sao? Dường như uống trà không làm Đồ Lão Tà đã thèm, lão gỡ nút hồ lô giắt bên hông xuống, uống mấy hớp rượu. Đồ Lão Tà hà hơi nói: - Nhóm lão tổ nhờ vào Nhân Thư chi linh làm bao nhiêu hành động thì ta không nhắc đến, trong lòng ngươi tự hiểu. Đương nhiên vì đối phó Vân Đoan, làm chút gì cũng không đáng trách. Nhưng hiện nay nhóm lão tổ nhờ vào Nhân Thư chi linh mở ra không gian thế giới khác bao phủ học phủ trong đó. Nhóm lão tổ làm như vậy nếu không vì muốn chiếm Nhân Thư làm của riêng thì là cái gì? - Đúng, ta công nhận là nhờ vào Nhân Thư chi linh mở ra không gian thế giới khác thì hơi quá đáng... Đồ Lão Tà lắc đầu, nói: - Chỉ hơi quá đáng sao? Lão Ngụy, mở không gian thế giới và mở Tiểu Linh giới là hai khái niệm khác nhau, cách biệt như trời với đất. - Sau khi mở không gian linh giới, dù ngươi có thể chúa tể căn nguyên linh giới thì cũng không có gì đáng lo. Không gian thế giới lại khác, thứ đó là thế giới. - Ngươi biết nhóm lão tổ nhờ vào Nhân Thư chi linh mở ra không gian thế giới khác rồi làm gì nữa không? Bọn họ dùng Nhân Thư chi linh ôn dưỡng căn nguyên thế giới! - Lão tử thật sự không thể tưởng tượng nổi dùng Nhân Thư chi linh ôn dưỡng căn nguyên thế giới thì thế giới này sẽ biến thành bộ dạng gì. Ngụy đại tổng quản cố chống chế: - Nhưng... Nhưng chẳng lẽ chúng ta cứ xúi giục Trần Lạc đi cướp Nhân Thư sao? Điều này hơi... Dù sao sự tồn tại của Trần Lạc là thiên địa không tha, lỡ hắn cướp được Nhân Thư sẽ gây ra hậu quả càng tệ hơn. Đồ Lão Tà bước tới vỗ vai Ngụy đại tổng quản, rót một ly rượu mời: - Lão Ngụy, ngươi nghĩ nhiều quá. - Chúng ta không hề xúi Lạc tiểu tử đi cướpi Nhân Thư, lão Hách chỉ nói rõ ràng tình huống thật cho hắn nghe. Huống chi ngươi nghĩ chúng ta không xúi thì Lạc tiểu tử sẽ không đi cướp sao? Lão Ngụy chưa hiểu rõ con người của hắn. - Người khác cướp Nhân Thư có lẽ là vi chúa tể thương sinh, nhưng Lạc tiểu tử tuyệt đối không như vậy. Như hắn đã nói, hắn có lý do buộc phải đi cướp. - Nói thẳng ra là mặc kệ Lạc tiểu tử có cướp Nhân Thư hay không thì chúng ta không thể ngăn cản, can thiệp được. Lão Hách nói cho hắn biết hậu quả gây ra nếu cướp Nhân Thư là vì muốn hắn suy nghĩ thật kỹ rồi mới quyết định. Ngụy đại tổng quản vẫn không yên tâm: - Nhưng mà... Hách Thiên Nhai mở miệng nói: - Các ngươi có biết tại sao nhóm lão tổ muốn nhờ vào Nhân Thư chi linh mở ra không gian thế giới khác không? Tại sao sau khi khai sáng rồi tiếp tục dùng Nhân Thư chi linh ôn dưỡng căn nguyên thế giới? - Tại sao? - Bởi vì bọn họ bắt chước Vân Đoan. - Bắt chước Vân Đoan? Là sao? Hách Thiên Nhai nói: - Nếu nhờ cậy Nhân Thư chi linh thì chỉ nuôi dưỡng được Thập Nhị Nhân Kiệt, nếu dùng Nhân Thư chi linh sáng tạo căn nguyên thế giới thì... Hách Thiên Nhai không nói hết câu. Đồ Lão Tà và Ngụy tổng quản đứng bật dậy, biến sắc mặt. Hai người đồng thanh kêu lên: - Ý của phủ chủ là nhóm lão tổ bắt chước Vân Đoan sáng tạo Thẩm Phán Giả? Vân Đoan nương nhờ căn nguyên thế giới sáng tạo ra vô số Thẩm Phán Giả, mỗi người có lực lượng đồ diệt Thiên Hành giả. Vân Đoan sử dụng căn nguyên thế giới sáng tạo Thẩm Phán Giả đã khủng bố như thế, các lão tổ lợi dụng Nhân Thư chi linh rồi nhờ vào căn nguyên thế giới sáng tạo Thẩm Phán Giả thì... trời ơi! Đồ Lão Tà nhũn chân ngồi bệch xuống đất. Ngụy đại tổng quản kinh hoàng hỏi: - Phủ chủ nói... Có thật không? Hách Thiên Nhai gật đầu. Ngụy đại tổng quản nhũn người, biểu tình tràn ngập thất vọng, mất mác, tức giận, bi thương. Ngụy đại tổng quản nhỏ giọng nói: - Nếu... Nếu các lão tổ thật sự làm như vậy thì dã tâm của bọn họ không chỉ đơn giản chiếm Nhân Thư làm của riêng. Tại sao? Tại sao các lão tổ muốn làm như vậy? Chẳng lẽ bọn họ quên tôn chỉ Trung Ương học phủ chúng ta tồn tại vì bảo vệ Nhân Thư sao? Hách Thiên Nhai thở dài thườn thượt: - Nhân Thư quá cường đại, trong thiên địa này có mấy ai chịu nổi Nhân Thư hấp dẫn? Nhóm Trung Ương lão tổ ban đầu có lẽ xem bảo vệ Nhân Thư là nhiệm vụ của mình, nhưng theo thời gian trôi qua, bọn họ càng lúc càng phát hiện Nhân Thư cường đại, rồi lạc mất. - Bọn họ lạc trong lòng tham của mình, lạc trong dục vọng. - Trung Ương cũng tốt, Vân Đoan cũng thế, Nhân Vương, Đế Vương... Nếu nói Nhân Thư ra đời đã định trước sẽ thuộc về ai đó, ta hy vọng người kia sẽ là Trần Lạc. - Sau khi hắn có được Nhân Thư có lẽ sẽ gây ra tai nạn không thể dự đoán, nhưng ít ra hắn không có dã tâm, dục vọng chúa tể thương sinh, ít ra còn giữ lẽ công bằng cho thương sinh. - Vậy giờ... Chúng ta nên làm sao? Hách Thiên Nhai nhắm mắt lại, lắc đầu, nói: - Chúng ta không làm gì hết, vì chúng ta không thể làm được gì. Hách Thiên Nhai khẽ thở dài: - Ngay từ đầu những người phàm trần chúng ta đã không thể can thiệp, ngăn cản, tham gia vào trạn tranh đấu này. *** Chạng vạng, mặt trời lặn hướng tây. Sau khi rời đi, Trần Lạc và Lãnh Cốc đi dạo trong Trung Ương học phủ. Lãnh Cốc hỏi: - Thấy sao? Trần Lạc nhìn hoàng hôn, không hiểu Lãnh Cốc nói gì: - Sao cái gì? - Ta cảm thấy Hách phủ chủ nói có ẩn ý gì đó. Hách phủ chủ vừa không ngăn cản ngươi cướp giật, cũng không đồng ý, còn nói cho ngươi biết hậu quả khi cướp Nhân Thư. - Ban đầu ta cho rằng Hách phủ chủ có ý định khiến ngươi nghĩ cho thương sinh mà từ bỏ việc cướp Nhân Thư. Nhưng ta suy nghĩ lại lại, cảm thấy kỳ kỳ, lạ ở đâu thì ta không nghĩ ra. - Tóm lại chắc chắn Hách phủ chủ có nỗi khổ gì khó nói! Trần Lạc khen ngợi nhìn Lãnh Cốc: - Giỏi, Lãnh Cốc. Mấy năm không gặp tiểu tử nhà ngươi đã chính chắn nhiều.