Thiên Vu
Chương 1064
Trước kia vào Trung Ương học phủ cần các loại giấy thông hành, bởi vì bước qua cổng trường kiểm soát giấy thông hành nghiêm khắc hơn. Đương nhiên đối với Trần Lạc hay Lãnh Cốc thì chuyện này nhỏ bé không đáng kể. Hai người thông qua truyền tống trận vào Trung Ương học phủ, bầu trời nơi này vẫn xanh biếc, nắng vẫn dịu nhẹ, đệ tử đông đúc. Tất cả không khác gì hai mươi năm trước Trần Lạc vừa nhập học.
Khi bước chân vào Trung Ương học phủ, Trần Lạc nhớ đến hai mươi năm trước ngày vừa nhập học:
- Hai mươi năm, a, mau thật.
Lãnh Cốc lên tiếng:
- Thì đó, chớp mắt đã trôi qua. Đặc biệt nhìn đám nhóc học viên này, thật khiến người cảm thán. Lúc chúng ta nhập học trong tay cầm một tiểu tự nhiên linh bảo đã thấy mình rất oai. Ngươi xem đệ tử bây giờ ai còn cầm tiểu tự nhiên linh bảo? Đừng nói tiểu tự nhiên, thiên nhiên linh bảo cũng bị đảo thải.
- Tuổi trẻ bây giờ không cầm một tự nhiên nguyên bảo thì không có mặt mũi nào chào hỏi ai. Còn nhớ không? Lúc chúng ta thi, học phủ thưởng cao nhất chỉ là một tiểu tự nhiên linh bảo, hiện tại đã là hàng vỉa hè.
- Chăn nuôi linh thú vào thời chúng ta là hàng xa xỉ phẩm, không ai nuôi nổi, nó quá đốt tiền. Giờ thì sao? Ngươi nhìn đi, nếu không nuôi một con mèo linh thú biến ảo thì ngươi khó cua được em nào trong Trung Ương học phủ.
- Ngươi có biết tại sao thời đại này thay đổi như vậy không?
Trần Lạc hỏi:
- Tại sao?
Lãnh Cốc trả lời:
- Đều tại Táng Cổ Phong hiện thế mà ra. Khi Trần Lạc hiện thế như vạn vật thức tỉnh, mấy năm sau các tài nguyên tu hành hiếm hoi nở rộ khắp thế giới. Giá hàng cứ thế bay lên, kinh tế tăng trưởng thành bây giờ. Ài, gã không đầu thai đúng thời đại.
Lãnh Cốc chép miệng cảm thán, gã nhìn Trần Lạc, cảm thấy không nên nói chúng ta vì nhìn sao thì gã sống tệ nhất trong bốn huynh đệ.
Bi thương, thật sự rất bi thương.
Ở chung với Lạc gia hở chút là sẽ bị tổn thương đến tự tôn.
Trần Lạc hoàn toàn không có cảm giác Lãnh Cốc lẩm bẩm cảm thán, vì từ khi hắn tự học hành tới nay dù là trận pháp hay tu vu pháp đều không ỷ lại tài nguyên tu hành. Tu hành cần linh đan nhu yếup hẩm Trần Lạc cũng ít khi uống, nên không cảm nhận được điểm khác biệt sau khi Táng Cổ Phong hiện thế.
Trần Lạc có chút cảm thán, hắn rất hâm mộ các đệ tử. Không cần nghĩ gì, vô âu lo, muốn tu luyện thì tu luyện, không muốn tu luyện thì tụm năm tụm ba kéo tri kỷ đi uống rượu tán nhảm. Rảnh rỗi đi cua gái, sống sung sướng biết bao. Tiếc rằng thời gian không thể quay ngược. Làm Trần Lạc rối rắm, bực tức nhất là hắn chưa hề có tuổi trẻ, không biết thanh xuân như thế nào. Mới ngủ một giấc, bế quan một chút Trần Lạc đã thành trung niên, già rồi.
Thật khốn kiếp!
Phiền.
Càng nhìn càng tức.
Trần Lạc không muốn xem nữa, hắn hỏi:
- Lần trước lúc ngươi gặp Đồ lão già là trong Trung Ương trận tháp sao?
- Hiện tại đồ lão là trưởng lão Trung Ương trận tháp, cũng là trận pháp đạo sư có chút danh vọng. Mỗi lần ta đi học phủ bái phỏng lão nhân gia đều gặp trong trận tháp. Vương Khắc lão sư thì ban đầu học phủ sắp xếp làm lão sư dạy học, nhưng Vương Khắc lão sư từ chối khéo. Hiện tại cả nhà Vương Khắc lão sư ở trong Tiểu Linh giới của học phủ, xem như quản lý linh điền giúp học phủ, cuộc sống nhàn nhã bình yên.
- Huynh đệ, nhiều năm qua đa tạ ngươi thường thăm hai lão giúp ta.
Lúc Táng Cổ Phong hiện thế, Trần Lạc hắn sẽ gặp kết quả gì nên đã nhờ Lãnh Cốc nếu hắn xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn thì hãy trông chừng Đồ lão già, Vương Khắc lão sư giùm. Không ngờ Lãnh Cốc có trách nhiệm như vậy, mấy năm nay hễ có rảnh là gã sẽ đi thăm Vương Khắc, Đồ Khai Nguyên.
- Nói lời xa lạ làm gì? Người thân của ngươi cũng là người thân của Lãnh Cốc ta, phân biệt làm chi? Nhưng...
Lãnh Cốc ngần ngừ giây ládt:
- Trước kia ta luôn không nghĩ ra tại sao Trung Ương học phủ cố ý mời hai lão đến dạy học, ta đoán có liên quan đến ngươi. Bây giờ nghĩ lại bên trong có nhiều điều ẩn khuất, chắc không phải Trung Ương học phủ đề phòng trước khi tai họa xảy ra, danh nghĩa là mời hai lão đến dạy học nhưng thật ra nhốt làm con tin đi? Chẳng lẽ vì... Nhân Thư?
- Gần như vậy.
- Nếu học phủ có ý đó thì ngươi định làm sao?
Trần Lạc lắc đầu, hắn tạm thời chưa nghĩ ra cách đối phó.
Lãnh Cốc nói:
- Ta cảm thấy ngươi nên suy nghĩ nghiêm túc vào. Đồ lão, Vương lão lớn tuổi, Đồ lão mê trận, Trung Ương trận tháp là chốn dung thân tốt nhất cho Đồ lão. Về Vương lão thì ta nghe nói ban đầu học phủ sắp xếp cho Vương lão dạy học, nhưng Vương lão từ chối. Vương lão muốn ẩn cư, nhưng sau này lại đồng ý ở lại học phủ, ngươi biết tại sao không?
- Tại sao?
Lãnh Cốc nói:
- Học phủ sắp xếp cho mấy tôn tử của Vương lão tu hành trong học phủ, Vương lão ở lại đây chắc cũng vì lý do này.
- Lạc gia hãy suy nghĩ kỹ, mặc dù học phủ làm như vậy không đơn thuần, hơi tồi tệ nhưng ngươi phải công nhận rằng Trung Ương học phủ cho Đồ lão thứ Đồ lão muốn nhất. Dàn xếp cho gia đình Vương lão ổn thỏa, đây có lẽ là sinh hoạt bọn họ muốn nhất.
- Thân phận của Lạc gia đặc biệt, nhiều người biết hai lão là người thân nhất của Lạc gia trên đời này. Bọn họ ở trong Trung Ương học phủ an toàn hơn bên ngoài rất nhiều, dù sao con người Hách Thiên Nhai, Ngụy đại tổng quản không tệ.
- Lạc gia thấy sao?
Trần Lạc nói:
- Lãnh Cốc, không ngờ bao nhiêu năm qua đi, ngươi đã thay đổi nhiều, đắn đo chu đáo như vậy, khiến ta mở rộng tầm mắt.
Lãnh Cốc lườm Trần Lạc:
- Ngươi cố ý làm ta buồn nôn phải không?
Ngoại hình Lãnh Cốc lôi thôi, râu ria xồm xoàm, cơ bắp cứng chắc, bị gã lườm làm Trần Lạc nổi da gà.
Lãnh Cốc, Trần Lạc đến Trung Ương trận tháp. Hiện tại Đồ lão già đang ở trong một gian phòng thí nghiệm nghiên cứu trận pháp. Đôi khi Đồ lão già lầm bầm, đôi k,hi cười khờ, giống hệt đứa con nít. Trần Lạc nhìn thật lâu, sau đó đi Tiểu Linh giới nhìn Vương Khắc lão sư người dạy vỡ lòng vu pháp cho hắn. Vương Khắc lão sư đang dốc túi dạy dỗ hai tôn nhi của mình tu hành, gia đình vui vẻ hòa thuận.
Trần Lạc không lộ mặt, hắn đứng xa xa nhìn. Lời Lãnh Cốc vừa nói xúc động Trần Lạc rất nhiều.
Trung Ương học phủ cho Đồ lão già, Vương Khắc lão sư sinh hoạt hai lão mong muốn nhất, để bọn họ không lo cơm áo gạo tiền, rời xa phân tranh, có thể thoải mái làm điều mình muốn làm. Đây chẳng phải là cuộc sống Trần Lạc muốn cho Đồ lão già, Vương Khắc lão sư nhất sao?
Trần Lạc định rời đi"
- Đi thôi.
Lãnh Cốc kinh ngạc hỏi:
- Cứ đi vậy sao? Ngươi không định nói chuyện với hai lão sao? Bọn họ thường hay nhắc ngươi.
- Biết hai lão sống tốt đã quá đủ với ta, không cần quấy rầy cuộc sống của bọn họ, ta không muốn ảnh hưởng đến họ. Có câu ngươi nói rất đúng, thế cục trên thế giới đang rối loạn, không có chỗ nào là an toàn tuyệt đối. So sánh thì Trung Ương học phủ là an toàn nhất.
Truyện khác cùng thể loại
1010 chương
53 chương
98 chương
22 chương
4 chương
623 chương