Thiên Vu
Chương 1053
Nếu không phải Hư Vọng chi linh chỉ lớn cỡ nắm tay thì Trần Lạc rất muốn giơ tay đập chết.
Trần Lạc bất đắc dĩ nói:
- Tiểu cô nương, không thể nói như vậy. Nếu không tình cờ dung hợp Hư Vọng chi thư, không chừng bây giờ ta vẫn đang tiêu sái vui vẻ. Giờ thì sao? Không chỉ bị ông trời coi là cái đinh trong mắt, còn phải đi cướp Thiên Địa Nhân tam thư. Cái này không đơn giản là phân chia của ngươi hay của ta!
- Thiếu niên, giờ nói mấy lời này còn ý nghĩa gì không?
Hư Vọng chi linh nói một câu làm Trần Lạc uất nghẹn. Đúng là không có ý nghĩa gì, đã dung hợp Hư Vọng chi thư, càu nhàu có ích chi? Không biết có phải Hư Vọng chi linh nhận biết hắn ủ rũ, nàng bay tới đứng trên vai hắn.
Hư Vọng chi linh an ủi:
- Thiếu niên đừng buồn, nói thật cho ngươi biết, ngươi cho rằng chó mèo gì đều có thể trở thành người thừa kế Hư Vọng chi thư sao? Làm người thừa kế Hư Vọng chi thư là tồn tại độc nhất vô nhị trong thiên địa. Thiếu niên, ngươi chính là tồn tại như vậy. Huống chi ngươi dung hợp với Hư Vọng chi thư tuyệt đối không phải ngẫu nhiên, cần có thiên thời địa lợi nhân hòa, nói cách khác số phận đã định ngươi dung hợp Hư Vọng chi thư.
Trần Lạc rất muốn cười:
- Số phận đã định?
Trần Lạc lắc đầu, hắn lười rối rắm vấn đề này.
Trần Lạc hỏi:
- Cô nương hãy cho ta biết tại sao Hư Vọng chi thư là cấm kỵ lớn nhất thiên địa? Giữa các người có ân oán gì sao? Nói nghe chơi.
- Mắc gì ta và trời có ân oán? Nó xứng sao?
- Vậy rốt cuộc là sao?
- Thiếu niên, vì sao đến bây giờ ngươi còn hỏi câu ngu xuẩn như thế? Tự ngôn Hư Vọng chi thư sớm nói với ngươi, tất cả tướng đều là hư vọng, đều là giả tượng, giả! Tất cả là giả, cái gì nhân tộc, cái gì thần tộc, cái gì ma tộc, cái gì cửu thiên, cái gì cửu u, cái gì hoa cỏ cây cối, toàn bộ là giả! Giả! Cô nãi nãi muốn vén giả tượng này lên, trả lại sự thật cho mọi người!
- Vậy cái gì là sự thật?
- Sự thật? Hừ, chờ khi ngươi tìm đến Thiên Địa Nhân tam thư sẽ biết hết ảo diệu trong đó. Cho ngươi biết, thiếu niên, ngươi là giả, tất cả trong thiên địa đều là giả. Các ngươi là đồ chơi, thứ đồ chơi do trời sáng tạo ra.
Trần Lạc không biết thiên địa có phải là thật hay không, hắn cũng không muốn biết vấn đề khiến người nhức đầu này. Trần Lạc cảm thấy loại chuyện này rất cao cấp, dù là thật thì đó là chuyện các thần nên lo. Con tôm nhỏ như Trần Lạc đi nghiên cứu thiên địa có phải là hàng thật không, nghĩ sao cũng thấy nó thật xa xôi không thể với tới. Như người bán rau thì lo bán rau của mình, không cần lo chuyện khác.
Trần Lạc huơ tay nói:
- Được rồi, cô nương lo chuyện của mình đi, ta phải về.
- Cái gì gọi là lo chuyện của mình? Ngươi nói vậy là sao?
- Cô nương, dù là không muốn nhưng buộc phải thừa nhận chúng ta bị trói chung một sợi dây, ta còn làm gì được? Đương nhiên là đi cướp Nhân Thư.
- Chút xíu thực lực đó cũng mơ đi cướp Nhân Thư?
Trần Lạc nhún vai:
- Nếu không thì làm sao?
- Hừ! Thiếu niên, đừng nói cô nãi nãi không nhắc nhở ngươi, có bấy nhiêu thực lực đừng nói không cướp được Nhân Thư, có cướp được cũng sẽ bị nhân tức mênh mông của Nhân Thư chấn thành tro.
- Vậy thì hết cách, gia chỉ có bấy nhiêu bản lĩnh, cô nương có năng lực thì đi cướp xem.
- Nhảm nhí, nếu cô nãi nãi có thể ra tay thì còn cần ngươi làm chi? Thiếu niên, sao ngươi không chút tích cực vậy? Hiện tại ngươi là người thừa kế Hư Vọng chi thư, tương lai sẽ diệt thế, có thể nào tích cực hơn được không?Nghiêm chỉnh một chút? Có điểm đạo đức nghề nghiệp giùm!
Trần Lạc liếc Hư Vọng chi linh, rất muốn nói: Tổ cha nó, cướp Nhân Thư không phải thứ chuyện tốt gì, tích cực làm khỉ gì? Diệt thế khỉ mốc! Lại còn đạo đức nghề nghiệp, xì!
- Này thiếu niên, ngươi thành tựu hư vọng linh hồn thời gian dài như vậy tại sao chỉ mới luyện Hư Vọng chi thư đến phần thứ hai?
Nghe Hư Vọng chi linh nhắc Trần Lạc chợt nhớ đã lâu hắn không tu luyện Hư Vọng chi thư, trong sách ghi chép hư vọng cửu thiên hắn chỉ mới tu luyện đến phần thứ hai.
Trần Lạc nói:
- Mấy năm nay hơi bận nên quên Hư Vọng chi thư.
Hư Vọng chi linh đột nhiên cười như người điên:
- Quên? Ha ha! Ngươi nói là quên?
Hư Vọng chi linh bay tới trước mặt Trần Lạc, trợn to mắt tức giận quát:
- Tiểu tử thối! Hiện tại ngươi đã là người thừa kế Hư Vọng chi thư, tương lai sẽ hủy thiên diệt địa, chúng ta không chơi bán đồ hàng, xin ngươi nghiêm túc một chút được không?
- Ngươi không tu luyện hư vọng cửu thiên thì làm sao cướp đoạt Thiên Địa Nhân tam thư? Trời ơi, cô nãi nãi rất nghi ngờ có phải đầu óc Hư Vọng chi thư bị cửa kẹp không ầm chọn ngươi làm người thừa kế đời này, ngươi căn bản là không thích hợp Hư Vọng chi thư!
Trần Lạc nói:
- Không không thích thì biết làm sao? Ta cũng rất muốn cởi bỏ khế ước với Hư Vọng chi thư.
Trần Lạc mặc kệ Hư Vọng chi linh, hắn nghiêm túc xem Hư Vọng chi thư.
Đệ nhất thiên, hư vọng minh tưởng.
Đệ nhị thiên, hư vọng cầu chân.
Đệ tam thiên, hư vọng chi đạo.
Trần Lạc nhìn kỹ đệ tam thiên hư vọng chi đạo trong hư vọng cửu thiên, mặt trên miêu tả chân lý hư vọng chi đạo chỉ có hai chữ, biến hóa.
Cái gì là biến hóa?
Tất cả tướng đều là hư vọng, hư vọng linh hồn tiến hành minh tưởng, phá giả cầu chân, sau đó xem tướng, nhìn bản, biến nguyên, hóa đạo.
Trần Lạc đọc xong rất là giật mình. Bởi vì hư vọng đệ tam thiên hư vọng chi đạo thật sự rất khủng bố, nếu đúng như bên trong ghi chép thì sau khi ngộ hư vọng chi đạo, có thể biến thành thiên địa vạn vật, đây là biến nguyên. Hóa đạo ý là chỉ cần ngươi biến thành nguyên của vật đó tương đương có mọi thứ của nguyên này. Đó là khái niệm gì?
Biến nguyên của nó không phải biến thành bộ dạng của đối phương mà là biến thành căn nguyên của đối phương, do đó hóa đạo của đối phương. Tức là có căn nguyên của đối phương liền có được mọi thứ của đối tượng, nói thẳng ra là lấy răng trả răng. Ví dụ Trần Lạc gặp một con hư không thú phun lửa, dựa theo hư vọng chi đạo quan sát căn nguyên chân hỏa, rồi biến thành thứ của mình, bản thân sẽ phun ra chân hỏa.
Gặp hư không thú sẽ như thế, gặp người phải chăng cũng có thể biến thành nguyên, chiếm được lực lượng của đối phương? Nếu gặp Vân Đoan thẩm phán vậy phải chăng Trần Lạc có thể biến thành thẩm phán chi nguyên, triệu hoán thẩm phán?
Đây thật sự quá trận chiến.
...
Năm thứ sáu sau khi nhân quả mở ra.
Trung Ương học phủ, điện nghị sự.
Phủ chủ Hách Thiên Nhai ngồi trên ghế, nhắm mắt lại suy tư. Trên đại điện, Ngụy đại tổng quản, Đồ Lão Tà biểu tình trầm trọng đứng. Từng ngày qua đi, dấu hiệu Nhân Thư xuất thế càng lúc càng rõ ràng, e rằng không lâu sau Nhân Thư sẽ ra đời. Trong lòng bọn họ biết rõ khi Nhân Thư ra đời nghĩa là tai kiếp bắt đầu, không ai biết sẽ đem lại hậu quả gì cho phương thế giới này.
Truyện khác cùng thể loại
1010 chương
53 chương
98 chương
22 chương
4 chương
623 chương