Thiên Vu

Chương 1012

- Nhưng giữa hai chúng ta có một điểm khác biệt rất lớn, nguyên tội của ngươi sẽ vời đến trời thẩm phán, còn ta thì không. Chẳng những không bị thẩm phán, từ ý nghĩa nào đó trong thế giới này Cửu Tước Tử ta chính là trời! Nếu người khác nói mấy câu này sẽ bị mọi người cho rằng mù quáng, tự phụ. Nhưng một trong bá chủ Vân Đoan, Cửu Tước Tử nói ra thì lại khác. Có lẽ Cửu Tước Tử nói hơi khoa trương, dù không đến mức đó nhưng cũng không khác bao nhiêu. Lý Lăng Thiên cho rằng Cửu Tước Tử không nói ngoa. - Ha ha ha ha ha ha! Cửu Tước Tử nbhàn nhã ngòi trên bàn tay Thẩm Phán Giả, vừa uống rượu vừa lẩm bẩm, thái độ không quá ngông, không tỏ rõ kiêu căng, chỉ có thái độ cao cao tại thượng nghiền ngẫm, như thể mọi thứ nằm trong vòng khống chế của gã. Cửu Tước Tử toát ra tự tin mãnh liệt, mọi người cảm nhận được lkoại tự tin này. Tự tin bẩm sinh, đặc biệt rõ ràng, cực kỳ cường đại. Cảm giác như Cửu Tước Tử vẫy tay một cái là có thể tiêu diệt thiên địa nơi này. Cửu Tước Tử uống hớp rượu, gã ngước lên nhìn thẩm phán chi nguyên không ngừng diễn sinh trên bầu trời, khóe môi càng nhếch cao. Cửu Tước Tử nhắm mắt lại, cười nói: - Thiên uy quả nhiên khó dò, nhưng thiên uy này ức chế Lạc gia ngươi đại danh đỉnh đỉnh vô pháp vô thiên nhà ngươi không thể nhúc nhích. Ta rất tò mò lần này sẽ giáng xuống thẩm phán gì đây? Nhiều người lo cho Trần Lạc căng thẳng thần kịnh. Cửu Tước Tử có ý gì? Chẳng lẽ hiện tại Lạc gia không thể nhúc nhích, bị thiên uy ức chế? Lãnh Cốc nhìn Tần Phấn, mong nhận được đáp án. Biểu tình Tần Phấn trầm trọng lắc đầu, nói: - Ta không nhìn ra cụ thể thế nào. - Tám phần là thật. Ngươi tưởng tượng xem, tính tình Lạc gia như thế nào? Nếu có thể nhúc nhích thì Lạc gia đã sớm một tay đập chết Cửu Tước Tử rác rưởi, sao chấp nhận hắn lải nhải nãy giờ? Lãnh Cốc nói hơi thô tục nhưng Tần Phấn công nhận gã nói có lẽ. Chẳng lẽ Lạc gia thật sự bị thiên uy ức chế không nhúc nhích được? Nếu đúng thì chút nữa sẽ giáng xuống thẩm phán khủng bố cỡ nào đây? Không chỉ hai huynh dệ kết nghĩa lo cho Trần Lạc, còn có các nữ nhân dính đủ loại nhân quả, thiên duyên với Trần Lạc ẩn trong bóng tối nhìn. Các nàng thấy Cửu Tước Tử xuất hiện, trời giáng thẩm phán. Tri Thu, Hạ Mạt, thậm chí Ngự Nương Mạn Đà La không kiềm được lộ vẻ mặt lo lắng. Dù bọn họ biết trên người Trần Lạc có nguyền rủa, các nàng biết khi nào hắn chết mới giải mở nguyền rủa. Bọn họ biết, biết hết, nhưng bọn họ vẫn lo lắng. Đặc biệt Tiết Thường Uyển, nàng lo cho na toàn của Trần Lạc hơn mọi người. Táng Hoa đồng cảm, nhưng nàng không lộ ra ngoài. Táng Hoa xoay người nhìn biểu tình của các nữ nhân, nhẹ nhàng nói: - Ta rất hiểu tâm tình của các ngươi, bởi vì bản thân ta cũng giống như vậy. Nhưng xin đừng quên trên người hắn có nguyền rủa. Điều duy nhất chúng ta có thể làm là nhìn, ngoài ra không còn gì khác. Đúng là không làm được gì khác. Bọn họ không thể ngăn cản Vân Đoan đối phó Trần Lạc, không ngăn được trời giáng thẩm phán xuống Trần Lạc. Như Táng Hoa nói, điều duy nhất các nàng có thể làm là đứng nhìn. Bạch Phiêu Phiêu mở miệng hỏi: - Hoa tỷ nói xem lần này ông trời có khi nào thẩm phán Trần Lạc... Táng Hoa lắc đầu trả lời: - Không biết, ta cũng không muốn biết. Tiểu Phật Linh giới, Thẩm phán chi chung liên tục gióng lên. Người nghe hoảng hốt, lòng run sợ, khiến người nghe sinh lòng kính sợ. Bọn họ ngước đầu nhìn trời, thấy từng đợt thẩm phán chi nguyên ngưng diễn ra, đã có hơn năm mươi chùm sáng bạc trắng. Đây chính là trời giáng thẩm phán, còn là hơn năm mươi cái. Người bình thường chưa từng trải qua tình hình đồ sộ đáng sợ này. Đừng nói trải qua, bọn họ chưa từng nghe nói, trong Các Thế Kỷ Thiên Địa Kỳ Thư cũng không ghi chép. Hơn năm mươi thẩm phán chi nguyên là khái niệm gì? Không ai tưởng tượng nổi. Trời giáng thẩm phán dường như không chỉ có bấy nhiêu, không có dấu hiệu ngừng lại. Thẩm phán chi nguyên vân cứ ngưng diễn. Đám người kinh thán, tội nghiệt của Trần Lạc sâu nặng cỡ nào mà trời giáng nhiều thẩm phán xuống như vậy, quá điên cuồng. Số lượng thẩm phán chi nguyên càng lúc càng nhiều, thiên uy cũng càng ngày càng lớn mạnh. Thiên uy khiến người trong Tiểu Phật Linh giới quỳ xuống đất biểu thị lòng kính sợ. Tư Đồ Mã Phi, Lý Lăng Thiên, Tần Phấn cũng vậy. Nhìn chung trong Tiểu Phật Linh giới chỉ có Cửu Tước Tử, Trần Lạc là đứng được. Cửu Tước Tử vẫn nhàn nhã ngồi, nhấm nháp rượu ngon. Trần Lạc bị thiên uy bao phủ thì không thoải mái như thế. Giờ phút này, Trần Lạc đứng trong không trung ngước nhìn trời, cơ thể run bần bật. Thẩm phán chi nguyên càng lúc càng nhiều, thiên uy càng cường đại, thân thể Trần Lạc dần mơ hồ. Thành tựu của Trần Lạc chính là đại tịch diệt độ ách linh thể, Vân Đoan thẩm phán cũng không thể lay động hắn một li. Hiện tại chỉ là thiên uy đã ức chế cơ thể Trần Lạc mơ hồ vặn vẹo, nghĩ bằng đầu gối cũng biết thẩm phán giáng xuống đáng sợ đến đầu. Linh tướng khủng bố che trời bị ức chế không thể nhúc nhích, nó gầm rống liên tục. Biến dị chi linh bàn cứ dưới đất cũng bị ức chế, nó gầm gừ. - Ha ha ha ha ha ha! Cửu Tước Tử nhắm mắt cảm nhận thiên uy trên bầu trời, nói: - Thiên uy thật là càng ngày càng lớn mạnh, lớn đến nỗi ta hơi khó chịu. Ngươi bị thiên uy bao phủ vẫn có thể đứng, ghê gớm, thật sự. Trước kia ta phục ngươi ba phần, giờ ta tăng lên bốn phần. Nhưng mà... Nụ cười của Cửu Tước Tử đầy nghiền ngẫm, giọng điệu trêu ngươi. Cửu Tước Tử đổi đề tài: - Nhưng thiên uy thế này khiến ta rất tò mò. Lần này ông trời sẽ giáng xuống thẩm phán gì? Không nghĩ ra được, thật sự. Tò mò, tò mò quá. Cửu Tước Tử nhắm mắt, cảm nhận, gã lắc đầu tặc lưỡi. Cửu Tước Tử nhìn thânh ình Trần Lạc mơ hồ, nói: - Trần Lạc, hiện tại ta cho ngươi một cơ hội nữa. Miễn là ngươi rời khỏi phương thế giới này thì ta sẽ không truy cứu, lời ta nói tức là lời Vân Đoan nói. Ta không truy cứu ngươi, người Vân Đoan không ai không dám truy cứu ngươi, như thế nào? Thẩm phán chi chung rung vang mãi, thẩm phán chi nguyên trên bầu trời đã có sáu mươi bảy cái, vẫn đang ngưng diễn, thiên uy càng cường đại, thân hình Trần Lạc bị ức chế càng mơ hồ. Nhưng khó hiểu là Trần Lạc không hề sợ hãi, thậm chí không có biểu tình lo lấng. Như thể hơn sáu mươi thẩm phán chi nguyên không phải đang thẩm phán hắn mà à người khác, khóe môi Trần Lạc còn cong lên. Nụ cười đó rất phức tạp, ba phần bất đắc dĩ, ba phần hờ hững, ba phần dở khóc dở cười. - Ngươi đang cười? Cửu Tước Tử nằm ngửa bưng ly rượu đặt bên môi, hờ hững nhìn Trần Lạc, hỏi: - Ngươi dang cười ta? Trần Lạc không quan tâm, hắn lười nhìn Cửu Tước Tử, lười trả lời. - Lúc này ngươi còn cười được, ta lại phục ngươi thêm một phần. Trần Lạc xì cười, mắt hắn vẫn nhìn chằm chằm khung trời: - Người Vân Đoan đều vênh váo, não rỗng giống như ngươi sao?