Thiên Vũ Khúc
Chương 9 : ⋅ Chương 9
“ Thiên mệnh là gì? Chẳng phải là một tảng đá ghi chữ thôi sao, nếu được tiểu bối cũng không ngại vạch lên đó vài đường nghịch chơi để cả đời này không phải giáp mặt thần quân nữa”.
1.
Truyền thuyết kể rằng, trong các thượng thần thời kì thượng cổ Ma Lặc thượng thần là người có nội tâm phức tạp. Năm đó trước khi vũ hóa vì chán ghét cảnh lục giới tàn sát mà người đã lấy mắt mình tạo ra một khoảng không gian song song, lấy xương mình tạo ra đất đai, tiên khí tạo sông ngòi, về sau nơi đây được gọi là Tân Lục Địa. Tương truyền khi Ma Lặc thượng thần vũ hóa lối vào nơi này cũng bị niêm yết trên núi Bảo Đài, nghe đâu chỉ có thể dùng đèn Khai Giới mới có thể mở một lỗ hổng vào Tân Lục Địa nhưng chuyện này là vô cùng nguy hiểm bởi đèn Khai Giới cần cả vạn năm để tích tụ đủ tinh hoa thắp sáng mà thời gian đèn sáng cũng chỉ được hai tháng. Câu truyện tưởng là truyền thuyết này hôm nay được chứng thực bằng một hố đen, sâu ngòm nơi đỉnh Bảo Đài sơn lại có bốn vị thần tiên nhảy vào trong không rõ số kiếp sẽ trôi dạt thế nào? Một dấu chấm hỏi cỡ bự được thiên sử quan phết vào thiên sử, sau đó ông quay sang nhìn mấy vị đại tiên đang đứng bên hố sâu trầm ngâm như tượng phật thật hiền lành, đức độ, cảm thán quá lại chép vào thiên sử thêm câu nữa “ Người đi người có nhớ ta nơi này”. Thiên Quân lúc này đôi mày hơi nhíu nhìn Kim Quy thượng thần nói: “ Lúc nãy thượng thần nói dùng Ô Kê Thạch kết hợp với tiên pháp của bốn chúng ta có thể giữ lối vào này mở thêm được mười lăm ngày”. Kim Quy lão lão gật đầu một cái đáp: “ Đúng vậy. Ta và Trịnh Quy sẽ đi đến núi Bạch Kê Đầu mượn bảo thạch mọi chuyện ở đây phiền Thiên Quân lo liệu”. Nói rồi lão lão phi thân lên mây thẳng theo hướng tây đi mất. Văn Hành nhìn Thiên Quân trầm tư: “ Phù Đổng thì đệ không lo lắm nhưng ba người kia chỉ e…”, Cảnh Minh lấy tay day day lên trán cười gượng: “ Huynh ta nhất định sẽ đưa họ trở ra bình an thôi. Đệ không nhớ sao hai mươi vạn năm trước vì sao huynh ấy làm trái kế sách của lão Kim Quy để rồi bị hiểu nhầm là kẻ không biết chữ… Phù Đổng, huynh ấy sẽ không để bằng hữu của mình phải chết”. Thấy Văn Hành xuôi xuôi lòng, Thiên Quân lấy quạt gõ gõ vào ngực chàng ta nói: “ Đệ ở đây cùng Thái Bạch Kim Tinh bảo vệ nơi này, ta trở về lo liệu mọi việc cái đã”. Văn Hành nhìn bóng dáng của Cảnh Minh rồi nhìn vào hố đen vô tận thầm cười rồi tự than một câu: “ Xem ra còn nhiều cái phải thỉnh giáo hai người”.
Tân Lục Địa.
Tại một căn nhà tranh rách nát, Mộc Diệp đang thiền định vốn dĩ việc thiền định này cần phải tập trung cao độ đáng tiếc hễ nhớ đến việc xảy ra vừa rồi là cả người nàng như muốn bóp nát vật gì đó. Rõ ràng lúc trên đỉnh Bảo Đài nàng đang ai oán mắng Phù Đổng một câu ấy vậy mà lúc lọt qua lỗ tai của nam hải ngũ hoàng tử Quy ngố đó, thế nào lại thành nàng có ý đi tìm Phù Đổng tính sổ. Hắn có tinh thần tốt nàng đã cảm động rớt nước mắt rồi đằng này còn anh dũng xông vào cứu, chẳng giúp ích được gì lại một tay đẩy nàng vào Tân Lục Địa đã vậy tiên lực bị phong tỏa gần hết, thật không biết phải cảm ơn hai gã “ôn thần” trong đời mình thế nào cho đủ đây.
“ Á…á…á” tiếng hét thất thanh của bà cô rắc rối làm nàng buộc lòng phải mở mắt đối phó: “ Lại có chuyện gì nữa vậy? Từ lúc cô đến đây đã la đến năm lần rồi đấy đại công chúa ạ”. Ngọc Nguyên săn ống tay áo lên cao để lộ làn da trắng ngọc ngà chạy về phía Mộc Diệp phụng phịu: “ Mộc Diệp cô nhìn xem ta bị một con muỗi đốt đây này”. Mộc Diệp căng mắt hết cỡ mới lần thấy vết đỏ bé xíu trên tay nàng ta, chống tay lên má thở dài: “ Chẳng nhẽ trước khi nhảy xuống đây cô không nghĩ tới việc sẽ chịu khổ hay sao?”. Ngọc Nguyên ngồi phịch xuống dưới ão não: “ Ta đâu biết là sẽ mất tiên lực chứ. Với lại… ta…ta sợ cô quyến rũ thần quân”. Nàng hứ lạnh một tiếng trong dạ nhìn nàng ta cảm phục đúng là fan cuồng của Phù Đổng, sau hửng hờ nói: “ Tên ôn thần đó giờ có đem tặng, ta cũng không cần. Nên cô cứ an tâm đi”. “ Hứ! Cô nói thật sao? Chẳng phải lúc nào cô cũng xen ngang khi thấy ta và chàng bên nhau”. Mộc Diệp vẫn thản nhiên mở lời: “ Lúc đó hỏng mắt giờ sáng rồi”. Ngọc Nguyên hớn hở ra mặt ghé sát lại chỗ nàng: “ Nói thật đấy chứ?”, “ Thật. Nên phiền cô yên lặng một chút để ta thiền định được chứ”. “ Ưm, vậy cô thiền định đi, ta đi kiếm thức ăn. Coi như mở lòng tư bi với cô”. Lúc Ngọc Nguyên định rời đi Mộc Diệp như nhớ ra điều gì liền ngăn lại: “ Khoan đã, ta còn chút tiên pháp giúp cô cải trang trước rồi hãy ra ngoài. Nơi này lạ nước lạ cái cẩn thận vẫn hơn”. Ngọc Nguyên quay lại nhìn nàng nghi hoặc: “ Cô sợ thần quân gặp ta trước sẽ cảm động chứ gì? Bổn công chúa là thích thế này đấy”, Mộc Diệp lắc đầu bó tay chịu thua thôi thì mặc kệ nàng ta, đợi nàng lấy lại tiên thuật sẽ gông cổ nàng ta đem về đến lúc đó nhân tiện dạy dỗ một chút.
Mặt trời đã lặn xuống núi khoảng nửa tuần nhang mà vẫn không thấy bóng dáng Ngọc Nguyên đâu, nàng thấy bất an liền hóa phép tạo một vết bớt lớn trên nửa mặt trái, tiếp đó để lại một dòng chữ đề phòng rồi theo con đường nhỏ tiến vào nội thành. Tân Lục Địa nhìn chung không có gì khác với nhân gian chỉ là nơi đây không tin vào chuyện thần tiên nên muốn tìm một cái miếu là chuyện không thể, vào ban đêm trên mọi nẻo đường đều chăng đèn rực rỡ hình như đang dịp lễ hội người đi trên phố đông đến nghẽn đường. Mộc Diệp cố gắng len qua đám đông nào ngờ đụng phải một thím bán hạt dưa, hẳn thím ta đang ế hàng nộ khí khá cao chỉ thoáng qua nàng một cái quắc mắt lên quát: “ Cái đồ đã xấu xí lại còn mù tịt thế kia, không ở nhà định ra đường dọa chết người ta à”. Nàng cúi đầu xin lỗi lia lịa thầm nghĩ thím ta chất giọng thật tốt chỉ một câu mà dẹp được một đoạn đường khá dài, ngay sau khi giọng điệu giông dài của thím kết thúc nàng mới từ tốn ngẩng đầu lên. Lúc này đập ngay vào mắt mình là một nam nhân đeo mặt nạ, thân mặc huyền y cầm giỏ hạt dưa chĩa thẳng về phía nàng, Mộc Diệp ngoái sang trái rồi ngoái sang phải sau mới ngây ngốc đưa ta chỉ về mình hỏi: “ Cho ta hả?”. Nam nhân kia gật đầu một cái liền dúi ngay giỏ hạt dưa vào tay nàng, lúc người đó lướt qua nàng cảm thấy hơi lạnh sống lưng hay do câu nói của hắn khiến nàng có cảm giác đó nhỉ, hắn nói: “ Nàng thật nghịch ngợm”. Mộc Diệp vốn không phải là người coi trọng quá nhiều tiểu tiết nên chuyện về gã nam nhân kia cũng không làm nàng mấy bận tâm, nàng thi triển thiên lý nhãn lần theo dấu vết tiên khí trên người Ngọc Nguyên đến một viện quán có tên “ Thanh Xuân Viện”. Nàng có hơi ngớ người một lát sau lại bình tâm suy tưởng: “ Thanh Xuân Viện, nếu lộ ra chuyện này hẳn hai chúng ta sẽ được ghi danh vào mục những vị thần đầu tiên khai sáng con đường kĩ nữ đây”.
Mặt trời vừa chạm lên khung cửa gỗ trong một căn phòng chứa củi, bỗng có hai tên mãng phu từ ngoài xuất hiện túm Ngọc Nguyên kéo đi, đương nhiên nàng ta không dịu dàng đến mức chào hỏi mà ngay tức thì dùng khẩu quyền nghe đến choáng váng đầu óc. “ Lũ hạ nhân các ngươi dám đối xử với tiên tử như vậy. Đời đời, kiếp kiếp các ngươi sẽ khổ sở, kiếp sau sẽ hóa thân thành súc sinh”. A Bà Hỉ - ma ma của viện quán nhấc cái mông bị thịt khỏi ghế tiến lại chỗ nàng ta, đôi môi đỏ chủm chọe: “ Con à, đã vào đây thì phải biết ghe lời, ngoan thì mẹ sẽ thương”. Ngọc Nguyên tức thì thẳng thắn: “ Đồ bị thịt nhà ngươi dám đối xử với ta như thế. Bổn công chúa thoát được nhất định biến ngươi thành một con heo”. Nói trúng nỗi đau bấy lâu của A Bà Hỉ ngay tức khắc bà ta sai người lấy gậy phang vào mông nàng một cái, Ngọc Nguyên lúc này nấc lên thành tiếng nhưng vẫn ngạo khí như lúc đầu: “ Ngươi dám đánh ta. Ta nhất định sẽ san bằng nơi này”. Mộc Diệp đứng trong đám nô dịch mới được nhận, thấy Ngọc Nguyên bị đánh mà toát mồ hôi hột lúc đầu định cho nàng ta nếm một gậy để nhớ đời giờ xem ra vẫn là phải tương cứu đành đem hết tiên lực còn lại bảo hộ cho nàng ta. Ngọc Nguyên sau một hồi bị đánh mà giọng chửi vẫn thanh như ban đầu khiến A Bà Hỉ nhức óc lúc này mới đem nàng ta đi nhốt lại, Mộc Diệp đợi mãi cũng có thời cơ liền nhảy vào trong bàn kế giải nguy. “ Á…mẹ ơi ma”, Mộc Diệp nhanh chóng bịt miệng Ngọc Nguyên lại kéo xuống: “ Ma má cái đầu cô ấy. Nhìn cho kĩ đi”. Ngọc Nguyên ngớ ra: “ Mộc Diệp?”. Nàng thở phào nhìn Ngọc Nguyên chân tình hỏi: “ Cô làm thế nào bị bắt hay vậy?”. Nàng ta mếu máo: “ Ta đi vào thành định mua thứ gì đó ngon ngon thì gặp bà ta, bà ta nói có chỗ rất được dẫn ta đi mua thế rồi…”. “ Thế rồi cô bị tóm”. “ Ưm, nhưng giờ có cô ở đây rồi, chúng ta ra ngoài san bằng chỗ này”. Thật không muốn phá hỏng giấc mộng của nàng ta, Mộc Diệp chống tay lên cằm rầu rĩ nói: “ Lúc nãy dùng hết tiên lực hộ thể cho cô rồi còn đâu”. “ Hả, vậy phải làm sao?”. Mộc Diệp suy nghĩ chốc lát trên khuôn mặt thoáng nét gian tà rồi kéo Ngọc Nguyên tới sát thì thầm gì đó. Hai mắt Ngọc Nguyên căng tròn há hốc miệng phân vân: “ Làm vậy có được không? Lỡ may…”. “Hầy” Mộc Diệp đứng dậy quay người đi nơi khác, giọng điệu vừa trấn an, vừa đe dọa: “ Đó là cách tốt nhất rồi! Nếu cô không đồng ý cũng không sao nhưng ta nghe nói những nơi thế này ắt sẽ có nhiều thông tin, đâu biết chừng lại có thông tin về thần quân”. Lúc nhắc đến chàng, Ngọc Nguyên mới thôi giở thói tiểu thư đồng ý làm theo kế hoạch của nàng, đột nhiên trong ý niệm lại tự hỏi bản thân một câu: “ Thực ra là Ngọc Nguyên yêu chàng nhiều hay mình thích chàng còn ít?”.
Ngày thứ ba ở Tân Lục Giới, nàng và Ngọc Nguyên được chuyển tới một căn phòng sa hoa, lộng lẫy rất xứng với cái danh tân hoa khôi. A Bà Hỉ mặt tươi roi rói xem trọng nàng thăm dò: “ Ngươi làm thế nào mà nha đầu đó nghe lời vậy?”, Mộc Diệp rất vô tư giơ tay chỉ lên mặt mình nói: “ Ngươi có muốn giống như ta?”, A Bà Hỉ giật mình một cái nhìn nàng gật gù khen ngợi về sau còn rất chú trọng ý tưởng của nàng. Để giải nguy cho Ngọc Nguyên không phải tiếp khách Mộc Diệp liền không tiếc lời ba hoa một tràng nào là Ngọc Nguyên thực chất là một vũ cơ đệ nhất thiên hạ nếu để nàng ta biễu diễn ắt sẽ kiếm bội tiền, A Bà Hỉ vừa ngu ngơ ưng thuận nào ngờ nàng đem chuyện này nói với Ngọc Nguyên, nàng ta đã la toáng lên: “ Làm sao bây giờ ta không biết khiêu vũ”. “ Không phải ở thiên tộc các người thường rất chú ý đến những việc này. Luôn bắt con cháu phải rèn luyện hay sao?”. Ngọc Nguyên nũng nịu nhìn nàng ấp úng: “ Nhưng ta không học cái đó”. “ Vậy cô học cái gì?”. “ Nấu ăn”. Ưm, theo tư tưởng thì sở trường của Ngọc Nguyên rất hữu dụng trong thực tế nhưng chẳng nhẽ bây giờ lại đem xoong, nồi, niu, chảo lên sân khấu cho nàng ta biểu diễn. Mộc Diệp lấy tay gi gi lên mặt bàn hồi lâu rồi ngước nhìn Ngọc Nguyên: “ Chỉ còn một cách…ta sẽ dạy cô”.
Nàng ngồi cắn hạt dưa hai mắt há hốc nhìn Ngọc Nguyên khiêu vũ như khỉ mới xổng chuồng mà thầm cảm thông cho các bậc phu tử, vội giơ tay lên ngăn cản điệu múa tử thần: “ Thôi. Không cần múa nữa”. Ngọc Nguyên hai má đã chảy xuống tận cằm quăng luôn dải lụa xuống đất chạy lại chỗ nàng than thở: “ Ta không tập nữa. Khó chết đi được”. Lại tiếp thêm một câu: “ Nếu là nấu ăn thì đã xong lâu rồi”. Mộc Diệp nhìn nàng ta như kiểu nghĩ ra điều gì hay ho vội chạy ngay xuống bếp xách lên một giỏ củ cải lớn hớn hở: “ Thực ra việc khiêu vũ và nấu ăn nếu muốn liên quan thì cũng có chút liên quan. Ngọc Nguyên cô xem kĩ động tác ta làm”. Mộc Diệp kiểng chân đá tung củ cải trong giỏ lên cao cùng lúc đó hai dải lụa xanh trong ống tay bay ra quất lên không trung như kiểu chặt củ cải làm tư, nàng nhẹ nhàng di chuyển bước chân vô cùng thướt tha tay cũng theo đó phối hợp trông tựa như người đang gọt vỏ, tiếp đó dùng lực đẩy lực làm những lát củ cải đang rơi bị dải lụa hất bật ngược lên không rất giống đảo thức ăn trên chảo dầu. Trong ánh chiều nhuộm đỏ, một thân nữ tử ma mỵ khóe môi khẽ mỉm cười, trên gò má không có vết bớt chợt ửng hồng còn khẽ vương lại một giọt mồ hôi, hình ảnh này khiến người khác phải chết lặng. Ngọc Nguyên ngây ra nhìn hồi lâu trong lòng cảm thấy không thể coi thường nữ tử này. Mộc Diệp dừng động tác quay nữa người lại nhìn nàng ta hỏi: “ Cô làm được không?”. Ngọc Nguyên gật đầu một cái tự tin: “ Ừm, ta làm được”.
Đêm thứ bảy ở Tân Lục Địa, đại sảnh Thanh Xuân Viện bổng chốc mọc lên một khán đài treo đèn hoa rực rỡ, trong lâu phòng Ngọc Nguyên vừa chỉnh trang lại bộ y phục màu cánh sen vừa nói với Mộc Diệp đang cắn hạt dưa ngoài bàn: “ Cô nói xem thần quân nếu thấy ta như thế này sẽ có suy nghĩ gì?”. Mộc Diệp cắn thêm một hạt dưa nữa đáp: “ Ta có phải là tên ôn thần đó đâu mà biết được”. “ Này, có phải chàng không thích cô nên cô ôm hận trong lòng suốt ngày nói xấu chàng không vậy?”. Lúc Ngọc Nguyên nói lại không để ý thấy Mộc Diệp trên tay đang cầm một cốc trà, “ cạch” một tiếng cốc trà trên tay vỡ làm đôi, nàng nghiến răng nghiến lợi nói: “ Nói xấu á, thế là đang còn nhẹ đấy”, Ngọc Nguyên sửng người im re vội vàng quay đi trang điểm. Đôi lúc lại thấy cái duyên rất nực cười, hai tình địch gặp nhau tương trợ lẫn nhau cũng là một cái duyên rất nực cười, tuy lúc đầu nàng thực không thích Ngọc Nguyên nhưng ở với nhau một khoảng thời gian lại thấy cả hai có một vài điểm chung ví như cả hai nữ tử này đều có lúc rất “ ngông cuồng”.
Ngọc Nguyên xuất hiện giữa làn hoa hồng bời bời, dưới ánh sáng mơ hồ ảo ảnh trông nàng không khác nào một con chim chu tước lộng lẫy, dải lụa đào phấp phới giữa làn hoa khiến mọi ánh mắt nam nhân đều phải bật đèn pha hết cỡ. Mộc Diệp đứng trên lầu hai mừng thầm trong lòng đang định khúc giao cầm thứ hai sẽ trở về phòng thiền định một lát nào ngờ khúc nhạc vừa cất lên Ngọc Nguyên bên dưới đứng tại vị như tượng. Ánh mắt Ngọc Nguyên nhìn nàng cầu cứu, Mộc Diệp đỗ mồ hôi ra hiệu loạn xạ nàng ta vẫn đơ ra không hiểu. Dòng ý tưởng chợt lóe qua, Mộc Diệp giật dải lụa treo bên cột kiểng chân thả mình lao xuống khán đài. “ Á…tránh ra…tránh ra...” giọng điệu nghe chừng hoảng loạn nhưng sâu trong đáy mắt lại hiện rõ sự điềm tĩnh. Bóng dáng quỷ dị của nàng từ trên cao rơi xuống ngã trúng người vị mỹ nhân trên khán đài. Nàng chập choạng đứng dậy diễn trò: “ A, xin lỗi các vị đại gia. Tiểu nữ không may trượt chân”. Mấy gã hám sắc nhìn thấy nàng hết trợn mắt rồi hắng giọng chửi mắng: “ Con quỷ nào thế này? Làm mất hứng của bổn đại gia” rồi thì “ Cút xuống mau, u hồn ma nữ còn đẹp hơn nhà ngươi”…Đối với một vị thần thiện tâm như nàng mấy lời này cùng lắm cũng chỉ để trong dạ vài trăm năm rồi sẽ tìm từng tên một tính sổ vài kiếp cũng không muộn, Mộc Diệp sắc thái bình thản xoay sang phía Ngọc Nguyên hoàn thành vai diễn: “ Thôi chết, cô nương bị thương rồi. Để tiểu nữ dìu người vào trong dưỡng thương”. Thấy nét mặt tiu ngỉu của đám dê xồm Mộc Diệp càng hứng trí nhanh chóng đỡ Ngọc Nguyên rời đi, đáng tiếc thế sự vô thường trong phút chốc bản thân lại không còn nắm thế chủ động. Từ bên dưới đám nam nhân nhốn nháo một giọng nói cất lên đầy uy lực: “ Phiền cô nương dừng bước”. Ở chiếc bàn chính giữa một thân nam tử đeo mặt nạ, mặc huyền y đang chậm rải rót rượu vào chén. Mộc Diệp thoáng qua đúng là tên đeo mặt nạ hôm trước, hắn là bảo nàng hay Ngọc Nguyên. Nghĩ ra lại chắc nhẩm là bảo Ngọc Nguyên bởi vậy nàng liền đá vào chân nàng ta một cái rồi cuống quýt đỡ lấy thân hình sắp ngã của nàng ta nói: “ Vị đại gia này thứ lỗi. Tiểu thư chúng tôi thực sự bị thương không thể tiếp tục khiêu vũ được nữa”. A Bà Hỉ cũng từ trong đám xôn xao tiến lại bên nam nhân đeo mặt nạ giọng điệu ngọt ngào: “ Đại gia! Chẳng hay đại gia thích cô nương của chúng ta. Hay giờ ma ma chẩn bị một bàn rượu để hai người đối ẩm, không biết ý người thế nào?”. Mộc Diệp giật mày một cái thầm khâm phục tài làm ăn của mụ chủ, hướng ánh mắt sang vị đại gia kia đã thấy chàng ta tỏ ý ưng thuận gật đầu một cái. A Bà Hỉ bộ dạng hoan hỉ hét to: “ Mau đưa Ngọc Nguyên tiểu thư vào trong trang…” từ “ điểm” còn chưa kịp vọt qua cuống họng đã nghẹn lại vì thanh âm của vị nam tử kia: “ Không phải nàng ta”, cánh tay từ từ đưa lên, ngón tay thon dài thong thả chỉ về phía Mộc Diệp, chất giọng không trầm không bổng: “ Ta muốn nàng”.
Bị A Bà Hỉ ôm ngang xách đi, Mộc Diệp không ngừng phân bua hết hơi: “ Ma ma người xem ta xấu đến ma chê quỷ hờn mà cái tên đại gia đó lại nhất quyết muốn ta. Không cần chứng minh cũng thấy hắn biến thái đến cỡ nào”. A Bà Hỉ nét mặt suy tưởng một cái, an ủi nàng: “ Con à! Ta cũng thật thấy hắn quả biến thái, nhưng trên đời đâu có ai chê tiền chứ, tên điên này lại bỏ ra ngàn vàng chỉ để cùng con một đêm thanh xuân ngắn ngủi. Con cũng thật có phúc lắm”. Chưa kịp phân bua xong nàng đã bị bà ta quăng vào trong phòng không thương tiếc, Mộc Diệp dựa lưng vào cửa thận trọng quan sát căn phòng chăng kín những tấm rèm sa màu hoa ma ha mạn thù sa đỏ rực, nhìn chung rất đồng màu với bộ y phục trên người nàng lúc này. Trong không gian có phần tĩnh mịch đột nhiên có một làn gió lạnh thổi tung những tấm rèm sa, qua kẽ tay đưa lên chắn gió nàng nhìn thấy nơi chiếc bàn đặt chính giữa phòng một bóng nam nhân ung dung cầm ly rượu đặt xuống bàn. Vị nam nhân kia mở lời: “ Không phải lúc nãy nàng diễn trò rất hăng sao? Giờ cũng biết sợ rồi”. Mộc Diệp không ngờ hắn thẳng thắn vạch trần mình như vậy, xem ra người này nếu không phải địch ắt có tiềm năng là bạn. Nàng không còn thận trọng như lúc đầu khảng khái tiến lại ngồi đối diện hắn, nói: “ Huynh đài, người cũng thật tinh ý. Đã gặp mặt hai lần coi như là có duyên vậy hai chúng ta kết tình bằng hữu huynh thấy thế nào?”. Mộc Diệp rót một chén rượu cho mình rồi rót cho hắn một chén, khách sáo tiến lại cung kính dâng rượu tỏ ý hòa hoãn. Hắn nhận chén rượu của nàng nhưng không uống đặt lên bàn ngước nhìn nàng nói: “ Ta không muốn làm bằng hữu của nàng”. “ Hả”, Mộc Diệp đơ ra một chốc vội xua tay chỉnh sửa: “ Hay huynh muốn kết nghĩa huynh muội với ta, ta cũng rất sẵn lòng”. Lần này, hắn đứng dậy cao hơn nàng một cái đầu cúi xuống đúng lúc nàng ngẩng mặt lên nhìn, làm đầu mũi mình chạm vào đầu mũi của chiếc mặt nạ, âm thanh từ chiếc mặt nạ phát ra trầm ngâm: “ Ta cũng không muốn kết nghĩa huynh muội với nàng”. Mộc Diệp đột nhiên cảm thấy căng thẳng định lùi một bước cho tự nhiên nào ngờ mới có ý định hắn đã như nhìn thấu nhanh chóng vòng tay giữ chặt eo nàng, Mộc Diệp luống cuống phá vây: “ Không kết nghĩa huynh muội cũng được. Nếu huynh thấy ta đáng tuổi làm nghĩa nữ của huynh, ta cũng không ngại…”.Hắn dường như không để tâm đến những gì nàng nói bàn tay khẽ đưa lên chạm vào bên má trái có vết bớt áp ở đó rất lâu, Mộc Diệp cảm thấy hành động này quá thân mật định đẩy hắn một cái nhưng lại không nỡ. Chắc nàng không biết gương mặt che giấu sau chiếc mặt nạ kia đang nở một nụ cười, hắn từ từ hạ tay xuống nhìn nàng nói vu vơ: “ Vết bớt này cũng rất hay. Như vậy ta sẽ đỡ lo hơn”. “ Đỡ lo” nàng nhíu mày muốn hiểu cho rõ ý của hắn lại nghĩ cũng không nhất thiết phải hiểu làm gì, lấy lại tinh thần thoát khỏi vòng tay hắn mới nói: “ Huynh tới đây hẳn muốn tìm tri kỉ đối ẩm, ta kính rượu huynh”. Nàng kính hắn một ly rồi như nhớ điều gì vô tư nói: “ Nếu huynh không ngại cứ tháo mặt nạ ra, cho dù có quái dị một chút ta cũng không để tâm”, thức thời lại bổ sung một câu: “ Ta xấu xí thế này cũng không sợ huynh còn xấu hơn ta”. Nam nhân kia trầm ngâm một lát mới mở lời: “ Ta sợ nàng sẽ tức giận”. Ồ, nàng thầm nghĩ tên này thật đáng thương nếu nàng còn pháp thuật nhất định sẽ giúp hắn chỉnh trang lại dung nhan để sau này không còn phải đeo mặt nạ nữa. Nàng lại nâng một chén rượu nhìn hắn an ủi: “ Thực ra xấu xí cũng không có gì đáng sợ. Cái đáng sợ chính là không hiểu được chân tâm bản thân cũng không hiểu rõ được chân tâm người mình thích”. Nàng đứng dậy lôi bức bình phong có vẽ chín con cá vàng bơi giữa hồ sen khoét một lỗ hổng rồi lấy nó ngăn giữa hai người xong xuôi nói vọng sang: “ Bây giờ huynh có thể mở mặt nạ ra mà không sợ ta nhìn thấy, trong khi đó chúng ta vẫn có thể cùng cụng chén với nhau”. Nàng mơ hồ nhìn thấy qua cái bóng in lên bình phong tên nam tử kia đang mở mặt nạ, đột nhiên lại thấy lâu lắm mới gặp được một bằng hữu tốt liền cạn với hắn mấy bình đem nỗi ấm ức trong dạ bấy lâu ra chút bỏ. Nàng nói lảm nhảm trong cơn say: “ Huynh không biết cảm giác của ta lúc ấy thế nào đâu, nhìn thấy chàng đứng trên ngàn vạn tinh binh một tay giơ ra nhất loạt quỳ rạp ta rất hoang mang. Huynh nói xem chàng cao như vậy, ta chỉ thấp có gần này trong mắt chàng liệu có ta hay không?” giơ tay làm mấy động tác trẻ con rồi lại bật cười đòi cụng rượu với chàng: “ Sao huynh không uống?”. Mộc Diệp phụng phịu uống thêm chén nữa nói: “ Ta những tưởng chàng thực sự thích ta một chút, à, nhiều hơn một chút. Hóa ra không phải vậy… chàng lợi dụng ta… trong lòng chàng có người khác…làm ta chờ đợi thật hoài công”. Chiếc chén trên tay vị nam tử rơi cạch một cái xuống đất, chàng cố dặn ra lời nói: “ Có thể hắn có điều khó nói…Hắn biết đâu thực sự đối với nàng chân tình”. Thấy bên kia bình phong mãi không có tiếng trả lời chàng lo lắng gọi: “ Diệp nhi! Diệp nhi!”. Phù Đổng lấy tay gạt bức bình phong bước sang, thấy thân ảnh nhỏ bé của nàng đã gục mặt lên bàn ngủ từ khi nào, nàng lúc này thật đẹp bộ y phục màu đỏ rất giống với lễ phục tân nương, chàng vuốt những lọn tóc mai rối vào nếp,ôm nàng vào trong lòng giọng buồn bã: “ Ta sai rồi Diệp nhi. Từ giờ ta sẽ không để nàng phải chờ đợi thêm lần nào nữa”.
2.
Trong không gian chợt có mùi hương lạnh khẽ chạm đầu mũi, Mộc Diệp mở mắt thấy bầu trời vạn sao lấp ló sau tán hoa tử đằng sắc tím ôn nhu. Tuy còn chút choáng váng nhưng cảnh tượng lúc này làm nàng sốc không thở nổi, thần quân đang ở đây, không, chàng thản nhiên ôm nàng tựa vào gốc dây tử đằng ngàn năm ngủ ngon lành. Nàng phân vân không biết nên làm gì, liệu có nên nhảy ra khỏi người chàng rồi nhân lúc này tìm một cái gậy hay vật gì đó cứng trút giận hay la toáng lên ép chàng chịu tội sàm sỡ sau đó sẽ đòi chàng một ân tình. “ Hầy”, hai cách đó thật hết sức lưu manh vừa hạ thấp bản thân vừa hạ thấp danh phận, nàng nghĩ rất lung rồi cảm thấy nên khoan dung một chút. Mộc Diệp khẽ trở người ngước lên nhìn chàng, gương mặt thần quân lúc ngủ thật dịu dàng nhưng lông mày hơi nhíu tạo ở trán một nếp nhăn. Nàng nhất thời hứng thú đưa tay lên khẽ chạm vào đó day day, điều này vô tình lại làm ai đó thức giấc, Mộc Diệp nhanh chóng cảm thấy vòng eo mình bị siết chặt rồi một cú xoay người thần tốc khiến nàng từ thế thượng phong chuyển xuống hạ phong. Mặc dù trong hiểm cảnh nhưng đầu óc nàng vẫn rất nhạy bén nhanh chóng nhận ra thần quân đang nhắm mắt, phải chăng chàng đang mộng du hay gì gì đó? Nàng đang dần định thần thì trời đất bỗng “ rầm” một cái, hai mắt trợn tròn không thể đưa ra lý giải nào hợp lý về việc đôi môi chàng đang ép chặt vào đôi môi mỏng manh của mình. Nàng không có ý định phối hợp đâu chỉ là tự nhiên cảm thấy đầu lưỡi tê tê khẽ nhích ra một chút đã bị quấn lấy nên mới hùng hồn đánh nhau với cái thứ mềm quạnh kia, hình như việc này lại tạo hứng khởi cho thứ đó được thế dấn sâu vào cuốn lấy lưỡi nàng mạnh hơn. Mộc Diệp máu toàn thân phút chốc dồn hết lên mặt đỏ ửng, nàng cố gắng lấy hơi đẩy thật mạnh chàng khỏi mình vùng dậy. Nàng vuốt ngực hồi lâu rồi quay sang phía chàng vẫn thấy chàng ngủ ngon lành tức đến sôi máu nhưng chẳng nhẽ giờ lại đi trách một kẻ mộng du, suy cho cùng là mình đen đủi không may bị chàng nhầm là người trong lòng. Thoáng qua trong tâm lại thấy lạnh tanh, nàng vô thức chọn một góc dễ nằm gần chàng xoay lưng đối đầu với lưng của chàng ngủ một giấc.
Nàng thức dậy lúc những chú chim non đang cất tiếng hót vang, Mộc Diệp che ánh nắng lọt qua tầm mắt thấy ở đây vẫn là giàn tử đằng bất giác đưa tay chạm vào môi thấy hơi nóng, à, toàn thân nàng đều nóng, sau nhìn kĩ mới phát hiện ra bị chiếc áo ngoài của Phù Đổng cuốn chả trách nóng quá.
Lắc lắc cái đầu vài cái cho thực tỉnh táo, nàng lúc đầu còn định quăng luôn chiếc áo của Phù Đổng đi nhưng suy nghĩ lại vẫn thấy không nên tự hạ thấp lễ tiết đức độ của núi Thánh, vậy tạm thời không tính toán với chàng. Mộc Diệp vén bức rèm bằng dây hoa tử đằng kiêu sa, hít vào thật sâu cái không khí trong lành nơi ngoại thành, nàng đi dọc bên bờ hồ để trấn tĩnh lại bản thân cũng là để nghĩ cách trả thù. Có những thứ vô tình xuất hiện lại chạm vào sợi dây kí ức tưởng chừng đã bị vùi chôn, nàng đứng sau gốc cây quế già ánh mắt đăm chiêu nhìn Phù Đổng đang ngâm mình dưới hồ, một chú chim gõ kiến nhỏ vô tình thấy cảnh tượng này liền đến cảnh tỉnh nàng bằng cách mỗ mỗ vào vai áo nàng vài cái. Nàng thót tim xua vội con chim phá đám đi ngay sau đó trên khuôn mặt vốn đã năm phần quỷ dị xuất hiện một nụ cười cũng không kém phần tai quái.
Mộc Diệp mặt không sắc thái ung dung tiến đến sát bờ hồ gần nơi chàng tắm, ung dung ngồi gần y phục của chàng nhìn Phù Đổng tắm, bình thản dán hai mắt lên tấm lưng trần không mấy nhẳn nhụi vì những vết sẹo của chàng rồi thong thả ho một tiếng. Thần quân hơi giật mình điều này khiến nàng thấy rất thú vị, chàng ngụp người sâu hơn một chút chỉ còn để lại phần đầu trên mặt nước nhìn nàng chất vấn: “ Diệp nhi! Sao nàng có thể thản nhiên như vậy?”. Mộc Diệp xoa xoa chóp mũi ôn tồn nói: “ Thần quân, người đâu cần phải phản ứng mạnh thế. Thực ra tiểu nữ thấy thân thể của người cũng không có gì đặc biệt so với các anh của tiểu nữ, nhìn riết rồi cũng quen nên có gì đâu mà không thể thản nhiên”. Không để chàng có cơ hội phản kháng, nàng được thể lấn tới: “ Tiểu bối là có ý tốt nhớ ra lần trước thần quân có nói không thích bị ướt lại thấy y phục của người có vài vệt nước dính vào” nàng thu gom hết y phục của chàng ôm vào trong người “ Vậy thần quân cứ tiếp tục tắm, tiểu bối giúp người phơi những thứ này”. Hay lắm nàng chỉ cần đem chỗ y phục này giấu đi vài canh giờ cũng có thể hả dạ đôi phần rồi. “ Này Diệp nhi”, Mộc Diệp quay lại thấy chàng đang vẫy tay ý bảo nàng lại gần: “ Ta còn một vật muốn nhờ nàng phơi giúp”. Nàng rất thông minh đương nhiên sẽ bỏ quần áo chàng một bên rồi mới tiến lại dò xét, nàng ngồi trên bờ ghển cổ nhìn chàng hỏi: “ Không biết thần quân còn vật…”. “ Á…” trong phút chốc cả cơ thể bị chàng ôm gọn nâng cách mặt nước không đến ba tấc. Mái tóc của chàng ướt sủng còn nhỏ nước lên cả mặt nàng , Mộc Diệp bị tấm ngực trần của chàng áp sát toàn thân khẽ run một cái, nhắm tịt mắt la hét: “ Thần quân tiểu bối đâu có đắc tội gì với người…”. Phù Đổng ghì lấy nàng chặt hơn ý tứ trêu đùa: “ Đừng phản ứng mạnh thế. Chẳng phải nàng nói thân thể của ta cũng không có gì đặc biệt hay sao?”. Thật muốn tự cắt lưỡi mình cho rồi, nàng cảm giác tai mình bắt đầu nóng lên không thể chịu nổi nữa nói lớn: “ Người mau thả tiểu nữ xuống”. “ Nàng sẽ ướt đấy”, Mộc Diệp vẫn nhắm tịt mắt nói: “ Không sao, hôm nay trời nóng tiểu bối cũng muốn tắm”. Thần quân khẽ mỉm cười rồi đưa nàng đặt lên thảm cỏ lúc này mới tiện tay gõ đầu nàng một cái răn đe: “ Mau đem y phục của ta lại đây”. Nàng hậm hực trao trả lại miếng mồi nuốt không trôi, đã vậy lại còn bị người ta bắt hầu mặc y phục nữa mới điên chứ. Mộc Diệp vòng tay qua hông chàng buộc dây đai đang lúc bực mình nên siết có phần mạnh tay, ngay lập tức được đại nhân nhắc nhở: “ Nàng có thể nhẹ nhàng một chút”. Mộc Diệp cười khan: “ Tiểu bối vốn hậu đậu không biết nên nhẹ nhàng thế nào mới hợp ý thần quân”, tay lại kéo mạnh thêm cái nữa siết chặt hơn. Phù Đổng lần này rất khoan dung nắm lấy tay nàng tận tình nói: “ Có cần ta tháo ra hướng dẫn từ đầu cho nàng”, Mộc Diệp nuốt khan cổ họng hình như gần hai tháng không gặp độ vô lại của chàng thay đổi rõ rệt. Mộc Diệp thắt lại nút đai hông của chàng xong đâu đó mới thắc mắc giải bày nghi vấn: “ Tiểu bối thấy hơi thắc mắc tại sao tiểu bối lại có mặt ở đây với người?”. “ Tình cờ gặp nhau”, “ Tình cờ…” rõ ràng hôm qua nàng ở trong kĩ viện cùng tên đeo mặt nạ sao lại… Thấy Mộc Diệp có vẻ nghi ngờ chàng định lấp liếm giải thích nào ngờ nàng đã hứng thú giải thích hộ: “ Mấy chuyện phong trần này tiểu bối tuy gặp không nhiều nhưng cũng không lấy làm lạ, chỉ là có chút ngạc nhiên khi một đại tiên cao cao tại thượng như thần quân đây lại có hứng thú với mấy chỗ đó” cười gian xảo bồi thêm một câu: “ Nhân gian nói con người hữu tình thực ra thần tiên cũng rất phong tình”. Phù Đổng mặt hơi tái một chút nhớ đến câu nói ngày trước của văn Hành: “ Nữ nhi một khi tức giận sẽ rất đáng sợ, lời nói cay nghiệt, hành động tàn nhẫn. Lúc đó không chạy chắc chắn sẽ chết”. Chàng nghẹn giọng chuyển phắt chủ đề: “ Tại sao nàng lại có mặt ở đây ?....Không phải…”. “Ấy, ấy” nàng xua tay cướp họng : “ Thần quân , xin chớ hiểu lầm. Tiểu nữ là họa vô đơn chí mới rơi vào đây chứ không phải vì người”. Mộc Diệp cảm thấy nói vậy rất đã chắc chắn sẽ khiến chàng có phần thất vọng, quả thực chàng hơi ưu tư nói: “ Ta cũng nghĩ nàng không ngốc như vậy?”. Hừ, ý gì đây bảo nàng là không có nghĩa khí sao? Thần quân lại trầm ngâm kết luận một câu: “ Việc này cho thấy chúng ta rất có duyên. Là thiên mệnh”. Nàng vừa nghe mà sởn cả da gà, không nhanh không chậm đáp trả rất có uy phong: “ Thiên mệnh? Chẳng phải chỉ là một tảng đá có ghi chữ thôi sao, nếu được tiểu bối cũng không ngại vạch lên đó vài đường nghịch chơi để cả đời này không phải giáp mặt thần quân nữa”. Nói xong nàng lại cảm thấy có phần hơi quá bởi sắc mặt chàng lúc này không rõ là tâm tư gì, mãi một hồi mới lơ đãng nói với nàng: “ Ý đó cũng hay”.
Truyện khác cùng thể loại
26 chương
389 chương
2738 chương
539 chương
3852 chương
1200 chương