Trong nhà trọ duy nhất ở Ô Mộc thành, người của tứ đại công hội và người của Thánh môn đang tề tụ một chỗ. Không có Bạch Ngân và Thiên Tung, đám người Thánh môn rốt cuộc thuận lợi chiếm cứ cái bàn thứ năm trong nhà trọ. "Các vị, đã qua năm ngày rồi, thực lực của chúng ta cũng khôi phục được khá nhiều, ta xem chúng ta có phải nên xông vào Vạn Linh cốc hay không?" Lý Hoa của công hội kiếm tu giả không nhịn được lên tiếng trước tiên. "Đúng vậy! Các vị, Mục công tử và Mục tiểu thư, còn có. . . . . . , vẻ mặt Tần Tang dường như bi thương vô cùng nhìn đám người Tô Tuân nói, "Còn có Tô Ngọc Cẩn công tử cũng bị vây ở trong cốc, tung tích không rõ. Chúng ta phải nhanh chóng nghĩ cách cứu viện mới phải!" Nhìn Tần Tang gắng gượng nặn ra vẻ mặt lo lắng, trong lòng mọi người đều khinh bỉ không thôi. Ai không biết, lúc trước Mục Niệm Ngữ kia bôi bác mặt mũi của công hội kiếm tu giả ông, trong lòng ông ước gì bọn họ chết ở nơi đó còn không kịp! Về phần Tô Ngọc Cẩn, vậy càng là bắn đại bác cũng không tới, Tô Tuân người ta cũng chưa nói chuyện, làm sao đến phiên ông?! Bất quá, khinh bỉ thuộc về khinh bỉ, trên mặt mọi người vẫn là thần sắc tán đồng. Thế nhưng vẻ mặt của hai người Duẫn Thiên Diệu và Tiêu Hãn lại tương đối phức tạp. Thời gian bọn họ tiếp xúc cùng Thiên Tung mặc dù không dài, nhưng đối với nữ tử lạnh lùng mà sáng ngời ngoan tuyệt đó cũng có mấy phần cảm tình tốt, nhưng phần cảm tình tốt này tuyệt không đến trình độ liều mạng. Chẳng qua không biết tại sao, nghĩ đến sự dũng cảm quên mình lúc ấy của Tô Ngọc Cẩn, trong lòng bọn họ luôn không nhịn được sinh ra chút chua xót và hâm mộ. Lúc này, Tô Tuân lên tiếng, lão giả luôn luôn ôn hòa hiền lành này giống như trong vòng vài ngày đã già đi rất nhiều. Tô Ngọc Cẩn là môn sinh ông thương yêu nhất. Ông cũng không nghĩ đến Tô Ngọc Cẩn luôn luôn không cãi lời ông lại liều mạng quay lại, ngay cả Ngọc Linh cũng bị hắn đẩy qua một bên, hiện giờ . . . . . . Tô Tuân thở dài một cái, cuối cùng chậm rãi nói: "Ta xin cảm tạ tấm lòng của Tần Tang huynh! Thế nhưng không thế vì Ngọc Cẩn mà khiến cho các vị mạo hiểm. Hôm nay Ngọc Cẩn sống chết không rõ, công hội luyện đan ta cũng không còn tâm tư truy tìm bảo vật, lão phu ở chỗ này tuyên bố, công hội luyện đan ta rút lui!" Tiếng nói của Tô Tuân vừa dứt, sắc mặt của các đại công hội khác lập tức trở nên rất khó coi. Tô Tuân dù nói thế nào cũng là cường giả Kiếm Tôn cấp cao nhất. Thêm mấy người bọn họ cũng là thêm một phần trợ lức rất lớn, nhưng hiện giờ bọn họ rút lui, chẳng phải khiến thực lực của ba đại công hội khác giảm đi hay sao. Nhưng hết lần này tới lần khác, ba đại công hội kia cũng không thể nói gì, người của mình lúc ấy cũng không cứu giúp đệ tử nhà người ta, bây giờ lại gọi người của người ta tới giúp mình tìm bảo vật, việc này làm sao có thể! Trong lòng mọi người thầm mắng: lão hồ ly Tô Tuân, chiêu này ngoan độc! Lúc này, Tiêu Tịch của Thánh môn hồi lâu không mở miệng đột nhiên đứng lên, có chút nghiêm nghị nói: "Các vị nghe ta một lời! Nếu công hội luyện đan rút lui, chúng ta cũng không cần lo lắng. Thánh môn ta có thể thay thế công hội luyện đan hợp tác với mọi người. Ta tin tưởng với thực lực hiện giờ của chúng ta, chỉ cần chúng ta phối hợp, càn quét Vạn Linh cốc không phải là vấn đề. Không biết ý các vị như thế nào?" Ba đại công hội vừa nghe Thánh môn nói thế, cũng nghiêm túc suy tính. Dù sao hiện giờ Mục Niệm Ngữ và Mục Luyến Vũ đã chết, bọn họ đã không thể dựa vào. Nếu hiện giờ Thánh môn có ý hợp tác, bọn họ không có lý do cự tuyệt. "Chúng ta đồng ý hợp tác với Thánh môn, mọi người cùng nhau đi Vạn Cinh cốc đối phó những Ác Long kia đi!" Tần Tang là người đầu tiên đứng lên tỏ rõ lập trường. Tiêu Tịch của Thánh môn đang muốn vỗ tay tán thưởng, đột nhiên ngoài cửa truyền đến một tràng tiếng bước chân thanh thế rung trời, lập tức thu hút sự chú ý của mọi người. Mọi người chăm chú nhìn ra ngoài cửa. Chỉ thấy ba bóng dáng đi vào. Ba người này không phải ai khác, chính là Thiên Tung, Bạch Ngân và Tô Ngọc Cẩn mà bọn họ cho rằng đã mất mạng ở Vạn Linh cốc! Mà phía sau bọn họ, còn đứng 30 tên nam tử cường tráng vạm vỡ, vừa nhìn khí thế trải qua sát phạt của bọn họ, cũng biết bọn họ nhất định đều là những nhân vật hung ác lưỡi đao liếm máu. "Sư phụ! Ngọc Linh!" Tô Ngọc cẩn thấy vẻ mặt khiếp sợ của Tô Tuân cùng với thần sắc kích động của Tô Ngọc Linh, trong lòng áy náy vạn phần. Vội vàng tiến lên, quỳ một chân trên đất nói, "Sư phụ! Con bất chấp ngăn cản của ngài, tự tiện rời khỏi đội ngũ, xin sư phụ trách phạt!" "Lão phu dĩ nhiên. . . . . . . . . Sẽ không trách phạt con! Trở lại là tốt rồi! Trở lại là tốt rồi!" Tô Tuân thấy Tô Ngọc Cẩn trở lại dĩ nhiên cao hứng vạn phần. Tuy vậy, quả nhiên cũng có mấy phần tức giận. Ông vốn muốn khiển trách Tô Ngọc Cẩn một chút, nhưng nhìn thấy ánh mắt lạnh như băng giống như đang cảnh cáo của Thiên Tung, lời khiển trách đột nhiên nói không ra. Cả người càng thêm mồ hôi lạnh, chỉ đành phải tạm thời sửa đổi. . . . . . Công hội luyện đan bên này vui mừng phấn khởi, nhưng sắc mặt của ba đại công hội khác và Thánh môn thì tương đối đặc sắc! Sắc mặt Tần Tang như tờ giấy trắng, đám người Tiêu Tịch và Lục Trọng vẻ mặt cảnh giác. Về phần Duẫn Thiên Diệu và Tiêu Hãn còn lại là vẻ mặt phức tạp, nhưng mơ hồ cảm thấy như trút được gánh nặng. Lúc này, Lý Hoa ngược lại phản ứng đầu tiên. Ông ta vội vàng cười hớ hớ tiến lên, nhìn Thiên Tung nói, "Niệm Ngữ tiểu thư. . . . . ." Ai ngờ Thiên Tung tựa như không thấy người này, cùng với Bạch Ngân trực tiếp đi về phía công hội luyện đan, ngay cả ba mươi nam tử cường tráng phía sau bọn họ cũng mặt không chút thay đổi. Giống như Lý Hoa tựa chỉ là hạt bụi, không chút ý nghĩa! Coi thường! Đây không chỉ là coi thường Lý Hoa, càng là coi thường công hội kiếm tu giả. Thế nhưng đám người Lý Hoa lại không thể phát tác, ngươi nếu trong thời điểm người ta nguy hiểm đem người ta ném qua một bên, chẳng lẽ còn trông cậy người ta sau khi thoát hiểm khuôn mặt tươi cười chào đón ngươi ư? "Tô Tuân trưởng lão, ta muốn gia nhập công hội luyện đan, làm trưởng lão danh dự của các ông, chẳng biết có được không?" Thiên Tung vừa đi lên, không có nửa điểm báo trước đã ném ra một quả bom tấn, trực tiếp đem người của tứ đại công hội bao gồm cả Tô Tuân đập hôn mê trong nháy mắt! "Có thể! Có thể! Cầu cũng không được! Cầu cũng không được!" Khuôn mặt già nua của Tô Tuân quả thực cười thành một đám hoa cúc. Lúc này, Tô Ngọc Linh vẫn đứng bên cạnh Tô Tuân, ngây thơ hỏi: "Tỷ tỷ, Ác Long trong Vạn Linh cốc đâu? Là tỷ giết Ác Long trong cốc cứu Cẩn ca ca sao?" Có lẽ là yêu ai yêu cả đường đi, vẻ mặt Thiên Tung hiếm khi nhu hòa sờ sờ đầu Tô Ngọc Linh nói, "Không phải là tỷ tỷ cứu tên ngu ngốc kia, mà là tên ngu ngốc kia cứu tỷ tỷ!" "Niệm Ngữ, người. . . . . . người . . . . . . Ác Long rõ . . . . . . rõ ràng là người cùng với Luyến Vũ công tử đánh chết, ta không giúp gì hết!" Khuôn mặt của Tô Ngọc Cẩn lại lần nữa xấu hổ thành táo đỏ. Mọi người nghe được Ác Long trong cốc đã chết, không khỏi ồ lên! Lúc này, Tô Ngọc Linh tán thưởng nói: "Tỷ tỷ và ca ca thật là lợi hại! Lại có thể đánh bại Ác Long! Tỷ tỷ, lúc tỷ đối mặt với Ác Long không cảm thấy đáng sợ sao?" "Đáng sợ?" Bên môi Thiên Tung lộ ra nụ cười lạnh, ngắm nhìn bốn phía, lên tiếng nói, "Ở trong mắt ta, ma thú không coi là gì. Trên thế giới này, chân chính đáng sợ chỉ có một dạng: chính là lòng người!" Thiên Tung vừa nói ra lời này, trong nhà trọ nhất thời cây kim rơi cũng nghe thấy tiếng. Nhất là Duẫn Thiên Diệu và Tiêu Hãn, trên mặt lập tức hiện ra chút hổ thẹn. "Được rồi! Ngọc Linh không nên hỏi nữa!" Tô Tuân thấy không khí trở nên cứng ngắc, lập tức cắt ngang truy vấn của Tô Ngọc Linh. Tô Ngọc Linh lập tức bất mãn chu chiếc miệng nhỏ nhắn lên. Thiên Tung cũng không thèm để ý chút nào. Lúc này, ánh mắt của mọi người dường như đều tập trung về phía bọn họ, Thiên Tung thấy thời cơ không sai biệt lắm, lập tức vỗ vỗ tay. Nhất thời, bốn nam tử cường tráng sau lưng nàng đã mang ra hai cái rương lớn, đặt trước mặt đám người Tô Ngọc Cẩn. "Đây là. . . . . . Tô Tuân vẻ mặt nghi ngờ hỏi. "Ta thân là trưởng lão của công hội luyện đan, dĩ nhiên muốn vì công hội làm chút cống hiến. Đây là một chút tâm ý ta tặng cho mọi người trong công hội. Tô Tuân trưởng lão xin nhất định phải nhận lấy!" Thiên Tung vừa nói vừa mở hai cái rương ra. Tức khắc, ánh sáng màu vàng kim nổi lên bốn phía! Trong hai rương kia không ngờ tràn đầy cực phẩm Kim Tinh! Sắc vàng óng ánh rực rỡ kia quả thật chấn động ánh mắt mọi người! Nếu nói, mới vừa rồi mọi người thấy đám người Thiên Tung vẫn chỉ là cảm giác áy náy, hiện giờ, ruột gan bọn họ quả thực xanh mét hết rồi! Đây chính là hai rương cực phẩm Kim Tinh! Tô Tuân hiển nhiên cũng bị nhân bánh từ trên trời rơi xuống đập không nhẹ, nét mặt già nua lần nữa biến thành trăm đóa hoa cúc. Hiện giờ, trong lòng ông có thể nói là đắc ý vạn phần, tâm thần thoải mái, vội cười ha ha nói, "Nếu đây là tâm ý của Niệm Ngữ tiểu thư thân là trưởng lão danh dự của công hội luyện đan ta, chúng ta tất nhiên từ chối thì thật bất kính!" Giờ phút này, Tô Ngọc Cẩn mặc dù khuôn mặt đỏ ửng, nhưng vẫn nói khẽ với Thiên Tung, "Niệm Ngữ, cám . . . . . . cám ơn người!" Thiên Tung đột nhiên cười một tiếng với Tô Ngọc Cẩn, nụ cười như hoa xuân giữa ngày hè, hai người Duẫn Thiên Diệu và Tiêu Hãn vừa nhìn cảm thấy càng khổ. "Đúng rồi! Tô Tuân trưởng lão" , Thiên Tung đột nhiên lại nói với Tô Tuân, "Ta mặc dù gia nhập công hội luyện đan, nhưng sẽ không luyện đan, đối với các ông như vậy cũng không có chút trợ giúp nào. Không bằng ta giới thiệu một người bạn gia nhập vào công hội của các ông, như thế nào?" "A? Người này nếu có thể được Mục trưởng lão đề cử, tất nhiên không tầm thường rồi!"Tô Tuân cười meo meo nói. "Ừ! Đây là đan dược người này luyện chế, Tô Tuân trưởng lão mời xem!" Thiên Tung lấy ra một viên Tụ Khí Đan Tề Thiên Duyệt luyện chế. Tô Tuân vừa thấy, lập tức mở to mắt già, vẻ mặt khiếp sợ. "Quá thần kỳ rồi! Tụ Khí Đan này mặc dù dược liệu luyện chế là loại dễ có được, nhưng không dễ luyện chế, là loại đan dược thử thách nhất đối với bản lĩnh của luyện dược sư. Mà viên Tụ Khí Đan này bất kể là tỉ lệ, hay hình dáng, mùi vị, cũng có thể nói là hoàn mỹ. Cho dù lão phu tự mình luyện chế, cũng không chắc chắn đạt tới trình độ này!" Mọi người nghe xong lời này, càng kinh hãi hơn, sự hào phóng của Mục Niệm Ngữ này thật đúng là khiến người ta đỏ mắt, chẳng những tặng cực phẩm Kim Tinh giá trị liên thành. Hiện giờ, ngay cả người cùng tặng luôn! Nếu nói thì ra lúc trước, trong lòng mọi người đều đã hối hận vô cùng, vậy hiện giờ lục phủ ngũ tạng của mọi người đều bị hủy đen rồi!! "Tô Tuân trưởng lão cho rằng người này có tư cách gia nhập công hội luyện đan sao?" Thiên Tung trong lòng đã có dự tính hỏi. "Dĩ nhiên! Dĩ nhiên!" Tô Tuân mặt mày hớn hở nói. Lúc này, đám người Tần Tang và Tiêu Tịch cũng không nhịn được nữa, "Niệm Ngữ tiểu thư, cực phẩm Kim Tinh không phải chỉ có hai rương này chứ! Không biết trong cốc còn dư lại bao nhiêu?" Bọn họ cho rằng, lòng ham muốn của Mục Niệm Ngữ có lớn hơn nữa cũng nuốt không nổi một mỏ cực phẩm Kim Tinh! "Trong cốc. . . . . .” Thiên Tung lạnh lùng nói, "Ngay cả thứ cặn bã cũng không còn dư lại!" "Mục Niệm Ngữ, ngươi như vậy không cảm thấy thật quá đáng sao? Vạn Linh cốc này rõ ràng là mọi người chúng ta cùng nhau đánh đến! Ngươi lại độc chiếm mỏ cực phẩm Kim Tinh!" "Hừ!" Bạch Ngân vẫn không lên tiếng hừ lạnh một tiếng, cao ngạo nói, "Chúng ta cùng nhau tiến vào không sai, nhưng sau đó, cũng là chính các ông buông tha. Các ông đã lựa chọn rời đi, chính là bỏ qua mỏ cực phẩm Kim Tinh. Chúng ta giết chết Ác Long, lấy được mỏ cực phẩm Kim Tinh, có gì không thể!" Khi Bạch Ngân nói câu nói này thì trên người đã thả ra áp lực của Kiếm Thần. Sắc mặt đám người Tiêu Tịch nhất thời tái nhợt, cũng nói không ra một câu. Đám người Thánh môn trong lòng lạnh như băng, chuyến đi Vạn Linh cốc này vốn định mở ra kế hoạch lớn, lấy lại uy danh Thánh môn, thế nhưng không biết từ đâu nhô ra hai người họ Mục này trực tiếp khiến cho Thánh môn từ nay về sau càng thêm không ngóc đầu lên được. Cẩn thận nghĩ lại, kể từ khi tháp Thánh môn bị hủy, Thánh môn bọn họ vẫn đen đủi không ngừng. Tất cả đều do Diệp Thiên Tung đó! Nào ngờ Diệp Thiên Tung trong lòng bọn họ thầm mắng không dứt giờ phút này đang đứng trước mắt bọn họ, mỉm cười thưởng thức vẻ mặt ủ rũ chán nản của bọn họ!